Triệu Vô Cực hướng Bách Hiểu Sinh vui vẻ cười nói:
“ hắn chính là kì trước ngũ tuyệt cấp cao thủ, nhưng kì này hắn không may mắn, bị loại đầu tiên!”
Bách Hiểu Sinh đứng hình một chút, Nhất Cái Hồng Thiên Tửu vậy mà bị loại đầu tiên? Hắn không phải võ công rất cao siêu sao? Lại còn là lâu năm đỉnh phong viên mãn cao thủ, một thân Hàng long thập bát chưởng đã tu luyện đến cảnh giới rất cao thâm rồi sao?
Sao có thể như thế dễ dàng bị hạ, trở thành người đầu tiên bị loại?
Chẳng lẽ hắn gặp phải cái khác ngũ tuyệt lúc lên đỉnh Hoa sơn?
Đúng, chắc chắn là như vậy! Chỉ có thể như vậy mới có thể khiến một cái ngũ tuyệt cấp cao thủ như Hồng Thiên Tửu có thể trước tiên bị loại khỏi trận đấu này.
Nhưng hắn bị loại, vị trí thừa ra không biết là người nào may mắn đạt được a.
Người này bỗng nhiên trở thành ngũ tuyệt cao thủ, hẳn là rất vui mừng đi.
Nhưng đám ngũ tuyệt còn lại, chắc chắn sẽ vì đối phương là người mới mà bắt nạt hắn.
Hắn đúng là vừa may mắn lại vừa xui xẻo a!
nghĩ đến đây Bách Hiểu Sinh cười nói:
“ Triệu công tử, không biết hắn là gặp phải cái nào ngũ tuyệt cấp bậc cường giả lại xui xẻo sớm bị loại như vậy a! phải biết kì trước hắn cũng đánh rất sâu vào vòng trong đây!”
Xung quanh cũng không ít người hít một ngụm khí lạnh.
Không ngờ đại danh đỉnh đỉnh Nhất Cái Hồng Thiên Tửu lại xui xẻo như vậy a, vừa lên liền gặp phải ngũ tuyệt cấp cao thủ sau đó liền chiến bại.
Đối thủ của hắn hẳn phải là ngũ tuyệt bên trong người nổi bật, ít nhất như là Kiến Đức đại sư cấp độ này mới có thể khiến hắn bị thua cuộc được.
Nhưng không phải là ngũ tuyệt cường giả thường không đi lấn sang đường của đối phương sao? Chẳng lẽ năm nay lại khác biệt?
Mọi người đều cảm giác trong lòng khó hiểu, tất cả đều chú ý vào Triệu Vô Cực, để xem trong chuyện này rốt cuộc là thế nào.
Triệu Vô Cực cười nhạt nói:
“ đúng vậy, hắn chính là gặp phải ngũ tuyệt cấp cao thủ, sau đó bị đánh bại!”
Bách Hiểu Sinh ánh mắt sáng lên, đây đúng là một tin tức nóng hổi a!
Đối phương vậy mà lấn sang đường của một vị ngũ tuyệt khác trước khi hắn lên đỉnh Hoa Sơn vậy mà trước chặn đánh đối thủ.
Đây có thể là một âm mưu, âm mưu chi phối võ lâm chí tôn địa vị a.
Bất kể một người nào trong ngũ tuyệt vị trí bị thay đổi cũng có thể khiến cho ngũ tuyệt chi chiến, Hoa Sơn luận võ có kết quả chếch đi.
Bởi vậy bên trong này năm người bất cứ người nào có dị động đều có thể dẫn tới một loạt âm mưu hành động.
Bách Hiểu Sinh vội vàng hỏi:
“ không biết là vị nào ngũ tuyệt đem Nhất Cái Hồng Thiên Tửu đánh bại a!”
Triệu Vô Cực nụ cười trên mặt toát ra một vẻ quỷ dị nói:
“ chính là ta!”
Bách Hiểu Sinh lặng một chút, đám người ở phía sau cũng lập tức im lặng.
Tràng diễn bỗng nhiên im ắng lạ thường.
Nói đùa cái gì, ngươi một cái mới đột phá đỉnh phong cảnh không bao lâu, người ta là đỉnh phong viên mãn lâu năm lại đã thành danh ngũ tuyệt, ngươi có thể đánh lại sao?
Còn nói ngươi đánh bại người ta? cái này trò đùa không vui một chút nào! Không cười nổi!
Bách Hiểu Sinh tố chất thần kinh vẫn là tốt nhất lập tức lấy lại tinh thần nở nụ cười hiền hòa, dù sao hắn vẫn là muốn tìm hiểu tin tức, lại nhẹ nhàng nói:
“Triệu công tử, ngài không phải đùa chứ? Hồng Thiên Tửu sao có thể dễ dàng đánh bại như vậy được? Ta biết ngài rất mạnh, nhưng cái này cũng không tốt đùa a!”
Phía sau lập tức có người đồng tình:
“ đúng vậy a Triệu công tử, chuyện này không tốt đùa chút nào. Cầu ngài cho chúng ta biết ự thật ở bên trong được không?”
“ đúng vậy a Triệu công tử!”
Triệu Vô Cực nhìn đám người cười lạnh nói:
“ là các ngươi cầu ta nói, ta nói sự thật thì các ngươi không tin. Xem ra kết quả các ngươi hẳn cũng là không muốn biết.
Vậy thì thôi, ta đi a!”
Nói xong hắn làm bộ bước đi, Tiếu Mị Mị cũng nhanh chân đi theo.
Bách Hiểu Sinh thấy thế liền gấp.
Nói đùa cái gì, bên này của hắn ngoài trừ Triệu Vô Cực ra thì chỉ có Nhất Cái Hồng Thiên Tửu xông lên. Nhưng cũng đã lâu chưa thấy Hồng Thiên Tửu trở lại a! một là đối phương đang ở trên đó dưỡng thương hai là đang chiến đấu, Triệu Vô Cực nói đối phương bị bại cũng có chút khó tin.
Nếu như Triệu Vô Cực nói là đúng, đáng lẽ bọn hắn phải thấy Hồng Thiên Tửu xuống núi rồi chứ?
Đợi một chút, có khi nào Hồng Thiên Tửu là vì thất bại quá sớm nên không có mặt mũi để gặp đám người này, liền chọn một con đường khác ít người trước xuống núi không?
Nghĩ tới đây, hắn lại ẩn ẩn cảm giác cũng không phải là không thể a!
Hắn vội vàng kéo lại Triệu Vô Cực, cười làm lành nói:
“ Triệu công tử a, việc gì phải nóng tính như vậy. Có việc gì chúng ta từ từ nói không được sao? Bọn hắn không tin, ta tin!
Ta tin ngài đánh bại Hồng Thiên Tửu, vậy tiếp theo có phải ngài thay vị trí hắn tham gia Hoa Sơn luận võ hay không?”
Triệu Vô Cực mỉm cười đứng lại cùng hắn nói chuyện:
“đúng vậy, là ta thay vị trí của hắn tham gia Hoa Sơn luận võ, ta cũng trở thành ngũ tuyệt cường giả!”
Tuy là Bách Hiểu Sinh nói vậy nhưng đằng sau lập tức truỳen tới khó tin âm thanh:
“ thật vậy sao? Hắn mới đột phá đỉnh phong không lâu a, làm sao có thể đánh bại Hồng Thiên Tửu?”
“ đúng vậy, thật khó tin. Chỉ sợ là đối phương đang nói dối a!”
“ nhưng nếu hắn nói dối, tại sao lại ở trên Hoa sơn tận bốn ngày mới trở lại, như thế không phải có chút bất hợp lí sao? Cho dù là ngũ tuyệt chi chiến, bọn hắn cũng không thể đánh lâu đến tận bốn ngày a! thời gian này chính là thời gian của người thắng cuộc Hoa Sơn luận võ mới ở lại a!”
“ đúng vậy, Triệu Vô Cực nếu nói dối, chẳng phải chỉ cần hỏi cái khác mấy vị ngũ tuyệt liền có thể có được thông tin sao? Như thế chẳng phải là hắn đang tự vả mặt mình sao? Như thế đau có lợi với hắn?”
“ thế ý ngươi nói hắn là nói thật? Một cái vừa mới đột phá đỉnh phong kì không lâu, lại có thể đánh bại ngũ tuyệt cấp cường giả? Ngươi nghĩ đây là đầu đường đánh lộn sao?”
“ vậy ngươi có được giải thích hợp lí nào khác không mà nghi ngờ ta? không đúng không? Ngươi cũng không rõ nội tình, dựa vào cái gì mà khẳng định hắn không được?”
Triệu Vô Cực cũng không để ý đám người này, hắn đối với Bách Hiểu Sinh đơn sơ giản lược kể lại một lần trận chiến, nhưng tin tức quan trọng cùng chi tiết đa số đều bị lược bớt, chỉ để lại một cái khung xương cho Bách Hiểu Sinh tự đi tưởng tượng lấy.
Bách Hiểu Sinh nghe xong, lập tức đứng hình.
Triệu Vô Cực là võ lâm chí tôn? Hắn đánh thắng tất cả mọi người?
Đây là đùa đi? Hẳn không phải sự thật a?
Hoặc là ta vừa nghe nhầm, sinh ra ảo giác?
Nhìn khuôn mặt ngây ngốc của đối phương, Triệu Vô Cực đã mất đi giải thích hứng thú.
Hắn nói:
“ ngươi đã không tin, không bằng đi tim mấy vị kia hỏi một lần xem bọn hắn nói sao?”
Nói xong Triệu Vô Cực tiêu sái phất tay áo rời đi, không một tia vướng bận.
Hắn kể cũng đã kể, không cần thiết ở lai đi chứng minh.
Chỉ cần để lại ở trong lòng bọn hắn nghi ngờ mầm mống, đối phương sẽ tự đi tìm hiểu chuyện này.
Dù sao lời nói Triệu Vô Cực quá khó tin, đối phương muốn tin cũng không thể được.
Bởi vậy biết Triệu Vô Cực nói là một chuyện, nhất định phải đi xác minh lại một lần nữa, không thể cứ thế qua loa.
Dù sao Bách Hiểu Sinh cũng tự tin là hiểu bách gia sự, hắn không thể truyền đi thông tin sai trái được.
Thể là đoàn người bắt đầu điên cuồng thảo luận lên rốt cuộc chuyện này có đúng như Triệu Vô Cực nói hay không? Có phải hắn thật sự đã đánh bại Hồng Thiên Tửu hay không?
Ngũ tuyệt chi chiến kết quả, có phải là như hắn nói hay không?
Ai mới là chân người ngồi lên giang hồ chí tôn bảo tọa, hay lại là một kết quả hòa như những kì Hoa Sơn luận võ trước đây.
Triệu Vô Cực một mạch đi về, lên cỗ xe ngựa xa hoa của hắn.
Lão đánh xe được hắn trả đủ nhiều tiền để có thể chờ hắn ở đây một tháng cũng không vấn đề gì.
Lão giả vừa thấy Triệu Vô Cực trở về lập tức vui vẻ chạy tới khom lưng bái:
“ công tử, tiểu thư, hai ngươi cuối cùng cũng về!”
Triệu Vô Cực gật đầu, cùng Tiếu Mị Mị nhanh chóng lên xe.
Lão giả lập tức quan tâm hỏi:
“ công tử, tiểu thư, hai ngươi hẳn rất đói bụng a, không biết có cần đi ăn uống một chút gì hay không? Chúng ta bây giờ rất gần Thiên Vân Thành, đánh xe một tí liền có thể trở lại a!”
Triệu Vô Cực âm thành từ bên trong xe hùng hậu vang lên:
“ không cần, chúng ta ăn rồi. Đánh xe thẳng hướng Biện Kinh thành, đi thôi!”
“ vâng!”
Thế là Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị thẳng hướng Biện kinh đi tới.
Biện kinh thành, lại chuẩn bị đón chào một hồi gió tanh mưa máu chém giết tranh đoạt.