Triệu Vô Cực nhìn vào vòng xoáy hắc ám giới thiệu bắt đầu đọc lên:
“ vòng xoáy hắc ám là nơi để đổi những đan dược, pháp khí do chính kí chủ tạo ra.
Lưu ý mỗi lần chỉ được đổi một loại duy nhất, số lượng đổi không hạn chế, nhưng đồ vật đổi đi ra sẽ chỉ có một.
Đổi được đồ vật hoàn toàn là ngẫu nhiên, có thể là tăng tên cũng có thể làm giảm xuống, yêu cầu kí chủ cẩn thận sử dụng!”
Triệu Vô Cực đọc đến cái này giới thiệu khóe mắt liền giật giật.
Đổi ra đồ vật hoàn toàn ngẫu nhiên! Ngẫu nhiên! Ngẫu nhiên!
từ trọng yếu nói ba lần.
Đây chính là cái này vòng xoáy hắc ám hố người chỗ, nếu không nó đã không gọi là vòng xoáy hắc ám.
Triệu Vô Cực cũng không biết mình ném vào đồ vật sẽ cho ra được thứ gì.
Có thể là một cái đan dược chất lượng tốt hơn, cũng có thể là một cái nát đan, phế đan, cũng có thể không được cái gì.
Bởi vậy, hắn cảm giác hệ thống này, hố, vô cùng hố.
Tại sao người khác hệ thống không phải là trợ giúp kí chủ quyền đả nam sơn nhà trẻ chân đạp bắc sơn viện dưỡng lão thì cũng là mang kí chủ trang bức mang kí chủ bay, hệ thống của hắn đến chỗ này lại toàn nghe một mùi âm mưu, mùi hố người a!
Thật không muốn để người ta sống mà!
như thế này, hắn còn có thể dựa vào hệ thống đánh tới Trung châu, đánh tan Phiêu Miểu Thánh Tông được hay không?
cái này quả thật là một cái nan đề a!
lại nói về hắc ám vòng xoáy cách sử dụng, nó quy tắc chính là một lần chỉ được bỏ vào môt loại đồ vật, nhưng đồ vật phải là do chính tay Triệu Vô Cực luyện chế.
Ví dụ như, hắn cùng học một lúc luyện đan cùng luyện khí, như vậy hắn ném vào hắc ám vòng xoáy chỉ có thể là một trong hai thứ này, không thể cùng lúc ném.
Thứ hai chính là số lượng không hạn chế nhưng đồ vật đi ra chỉ có một.
Cái này ý nghĩa là để Triệu Vô Cực ném vào càng nhiều như vậy mới có thể có cơ hội kiếm được đồ vật càng tốt hơn.
Nếu không phải là đồng giá quy đổi, vậy thì hệ thống chắc chắn sẽ không dễ dàng cho Triệu Vô Cực dễ dàng kiếm lời ở chỗ này a!
Một cái chú ý nhỏ nữa là, nếu như Triệu Vô Cực mang Tăng khí đan ném vào, vậy thì Tôi cốt đan tuy cũng là đan dược, nhưng không cùng loại không thể cùng lúc ném vào.
Tuy rất nhiều hạn chế, tính may rủi cũng lớn, nhưng cái này vòng xoáy tồn tại hiển nhiên có nghĩa lí của nó.
Nói không chừng Triệu Vô Cực ném vào đồ vật, đổi đi ra đồ vật lại vận khí bạo phát kiếm được đồ tốt thì sao?
Tuy nói hệ thống hắc tâm, nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn hắc a!
Nếu ném vào mười viên hạ phẩm đan dược chắc chắn đổi được một viên trung phẩm đan, vậy thi cái này tỉ lệ Triệu Vô Cực cũng sẽ suy xét một chút.
Bởi vì đan dược ăn là để lại đan độc đấy, trừ khi là đan văn đan dược, bởi vậy muốn không bị đan cặn tích lũy trong cơ thể, như vậy hắn cũng có thể thử nghiệm đi đổi một phen.
Nhưng trước đó, hắn cần số lượng lớn đan dược, cũng cần lần mò ra bên trong này một chút quy tắc, xem có phải nó hoàn toàn là ngẫu nhiên hay không?
Nếu như có thể dựa vào một cái công thức nào đó tăng cao tỉ lệ ra đan dược, vậy thì hắn cũng không ngại đi thử nghiệm một chút.
Cuối cùng Triệu Vô Cực đối với hệ thống hỏi:
“ ta đánh giết đối thủ của ta, tính điêm tích lũy như thế nào? Như thế nào mới được xác định là đối thủ của ta?”
“đinh~ luyện khí kì điểm tích lũy dao động từ 1~ 10 điểm đồng nghĩa với luyện khí kì từ nhất trọng đến đỉnh phong thập trọng.
Trúc cơ kì dao động từ 10~20 điểm.
Kim đan kì dao động từ 20~40 điểm.
Cứ như thế tính lên.
Hệ thống không quan tâm kí chủ giết là ai, chỉ cần là giết, vậy thì hệ thống sẽ tính điểm cho kí chủ.”
Triệu Vô Cực nhíu mày, luyện khí kì tối đa mới được mười điểm thôi sao?
Vậy thì hắn muốn ưu hóa hoàng giai hạ phẩm võ kĩ, cũng cần đến giết mười người mới được sao? Hoặc là mười đầu yêu thú?
Nếu như vậy, hắn muốn có điểm tích lũy để ưu hóa võ công càng nhiều lần, vậy thì càng chém giết càng nhiều.
Nhất là vượt cấp khiêu chiến chém giết dạng này mới có thể đưa đến cho hắn số lượng lớn điểm a!
càng nghĩ Triệu Vô Cực càng cảm thấy tâm mệt.
Ở trên giang hồ chém chém giết giết mấy năm, hắn lúc này đối với chém giết cái này sự việc đã hơi phát chán rồi.
Tốt nhất sau này tìm kiếm yêu thú chơi một chút, như vậy mới đủ kích thích a!
nghĩ đến đây, Triệu Vô Cực nhanh chóng đóng lại hệ thống giao diện, sau đó nhắm mắt lại, tiến vào Pháp Luân Chiếu Minh trạng thái chữa thương.
Cho dù là có hệ thống gia thân, Triệu Vô Cực chữa thương như cũ là phải tự động làm lấy, không hề có được chút ưu đãi nào.
Hắn hiểu rõ, cho dù có hệ thống tại thân, nhưng hệ thống này cũng không hề cho lực, bởi vậy tu luyện vẫn chính là ở bản thân hắn mà thôi.
Nếu bản thân hắn không nỗ lực tu luyện vậy thì tương lai đừng nói đánh tới Trung châu, cho dù ở Thanh Vân Tông hắn cũng không xuất đầu nổi.
Bởi vậy Triệu Vô Cực nhanh chóng vận công đưa linh lực đi khắp cơ thể của mình chữa thương.
Số lượng linh lực ít ỏi khiến hắn không quen một chút nào, nhưng may mắn linh lực tiên thiên so với nội công càng mạnh mẽ, hiệu quả chữa thương càng tốt, bởi vậy tuy tốc độ chữa thương của hắn có chậm lại nhưng cũng không quá chậm.
Mà trước đó hắn cũng đã ăn chữa thương đan, bên trong thanh trạng thái của hắn cũng ghi rõ hắn thương thế đang tốt lên, bởi vậy Triệu Vô Cực khỏe lại là điều chắc chắn, chỉ là mất bao lâu thời gian mà thôi.
Hắn cũng không muốn ở cái sa mạc toàn cát bụi cùng độc trùng này ở lại quá lâu.
ở đây quá nóng, thật không phải là chỗ cho người sống mà!
Tên Trần Hạo Thiên vì uy hiếp Tiếu Mị Mị mà đối với Triệu Vô Cực ra tay không hề nhẹ một chút nào.
Chỉ là hai chiêu linh lực nổ tung mà thôi nhưng khiến cho hắn thụ thương không nhẹ.
Cái này linh lực nổ tung, không khác gì phàm nhân gặp phải lựu đạn ở phía trước cùng phía sau mình nổ tung, nếu không phải Triệu Vô Cực nội ngoại kiêm tu, da dày thịt béo, chỉ sợ một chiêu đầu đã đủ lấy hắn nửa cái mạng, làm sao có thể chịu nổi chiêu thứ hai.
Triệu Vô Cực một ngày liên tục ở trạng thái chữa thương, hắn cũng thuận lợi nhờ vào chữa thương đan mà Trần Hạo Thiên cung cấp nhanh chóng chữa khỏi thương thế của mình.
Đến đêm thời điểm, hắn nội thương đã hoàn toàn khỏi hẳn, chỉ còn một chút ngoại thương mà thôi.
Triệu Vô Cực mở mắt ra nhìn lên bầu trời đầy sao, hắn cảm giác được một tia cô đơn.
Vốn đã quen có Tiếu Mị Mị ở một bên, buổi tối được ôm một cái mềm mại không xương lại còn thơm ngát mỹ nhân đi ngủ thỉnh thoảng còn có thể cùng nàng nói lên mấy câu yêu đương đường mật, bây giờ vắng nàng, Triệu Vô Cực trong lòng cảm giác trống vắng vô cùng.
Hắn chỉ có thể dùng tu luyện để quên đi cái này nỗi nhớ này.
Thời gian có thể làm nguôi ngoai đi sự trống trải này, nhưng không thể làm cho hắn quên đi được sự bất lực ngày hôm nay.
Nhưng võ giả, biết nhục sau dũng mới là chính đạo, nếu vì một lần thất bại mà trầm luân theo không ngóc đầu lên nổi, vậy thì cũng không cần học cái gì võ công, hành tẩu cái gì giang hồ, càng đừng nói đến tu tiên, cùng thiên tranh mệnh.
Triệu Vô Cực thở dài một hơi, hơi động ý nghĩ, một đống Linh thạch hạ phẩm lập tức xuất hiện quanh cơ thể hắn, hắn nhanh chóng tiến vào trạng thái hấp thu Linh thạch hạ phẩm tu luyện.
Tu tiên giả bước vào luyện khí kì ngoại trừ có thể dựa theo công pháp tu luyện từ ngoại giới hấp thu linh lực còn có thể dựa vào đan dược, thiên tài địa bảo cùng Linh thạch hấp thu tu luyện.
Dựa theo công pháp từ giữa thiên địa hấp thu linh lực đương nhiên là phương pháp tu luyện truyền thống nhất cũng an toàn nhất, không có bất kì cái gì tật xấu, xây dựng lên căn cơ cũng vững chắc nhất.
Nhưng nó nhược điểm chính là chậm.
Đối với tu tiên giả mà nói, tu luyện chính là đang ở một cuộc đua tốc độ xem bản thân mình tu luyện nhanh hơn hay thọ nguyên cạn kiệt nhanh hơn.
Càng trẻ tuổi tu luyện cùng đột phá càng dễ dàng, càng lớn tuổi thì đột phá càng khó khăn.
Cái này cho dù là phàm nhân võ giả hay tu tiên giả đều là giống nhau.
Bởi vậy tu tiên giả tuy tuổi thọ dài dòng nhưng cũng không phải muốn như thế nào chơi liền như thế nào chơi.
Bọn hắn cũng cần tu luyện nâng cao cảnh giới, nếu không thọ nguyên cạn kiệt lúc, cũng không khác phàm nhân là bao, đều phải chết.