Đuổi theo phía sau Triệu Vô Cực là một cái trung niên nam nhân.
Hắn thân hình trung đẳng, không béo không gầy, hai bên mép để dài hai hàng râu dê, trông có phần hèn mọn bỉ ổi.
Nhưng lúc này đối phương sắc mặt ửng đỏ, hai mắt tràn đầy tơ máu, khuôn mặt tràn đầy giận giữ, hiển nhiên chính là kích hoạt cái gì bí pháp để đuổi theo Triệu Vô Cực.
Nếu như để đối phương bắt kịp, vậy thì không cần nói Triệu Vô Cực cũng biết, hạ tràng của mình sẽ có bao nhiêu thảm
Hắn dưới chân tốc độ lại tăng nhanh mấy phần linh lực điên cuồng điều động, Thủy Thượng Phiêu thân pháp bị hắn phát huy ra tối đa tốc độ.
Chưa bao giờ Triệu Vô Cực sử dụng Thủy Thượng Phiêu thân pháp lại nhanh như lúc này.
Đối mặt với uy hiếp tĩnh mạng, hắn không thể không cố gắng bạo phát tiềm năng của mình, hướng phía trước xông mạnh mà tới.
Nhanh một giây, hắn chưa chắc có thể thoát được, nhưng chậm một giây, hắn chắc chắn phải chết.
Triệu Vô Cực linh lực phun trào càng lúc càng mạnh mẽ tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh.
Hắn bây giờ hoàn toàn đã bỏ đi suy nghĩ chống cự đối phương, chỉ một lòng cầu toàn bảo vệ mạng sống mà thôi.
Nói đùa cái gì, bình thường đối phương đã hoàn toàn có thể nghiền ép hắn, lại cắn thêm cuồng bạo đan vào, hắn có thể là đối thủ sao?
cho dù liều cái mạng già, hắn cũng không động nổi đối phương một sợi lông mao.
Bởi vậy chạy đi mới là thượng sách a!
Triệu Vô Cực cảm nhận từng làn gió lùa qua cơ thể mình, cảm nhận bước chân của hắn đang rẽ ra, xé ra dòng không khí nhanh chóng bước tới phía trước, hắn giống như lâm vào một loại nào đó cảm ngộ trạng thái, vô cùng huyền diệu, giống như là nắm bắt được cái gì đó lại hoàn toàn không hiểu là cái gì.
Bỗng nhiên lúc này, tên kia đại ca từ phía sau nhanh chân xông tới, hắn trong tay phi kiếm quang mang đại thịnh trượt tay mà ra, như là mũi tên rời cung phá phong đâm thẳng tới Triệu Vô Cực hậu tâm.
Triệu Vô Cực lập tức cảm giác được phía sau lưng mình hàn phong tập kích, một cỗ cảm giác sắc bén cùng tràn ngập nguy hiểm tràn đầy não hải của hắn, khiến hắn cảm giác như là một giây sau sẽ lập tức bị người đâm chết vậy.
ánh mắt dư quang lóe qua, Triệu Vô Cực trong lòng liền cuồng mắng.
Khốn kiếp, tên này còn biết chơi phi kiếm!
cũng không phải luyện khí kì tu sĩ không thể chơi phi kiếm, chỉ cần đột phá tới luyện khí kì tứ trọng liền đã có thể hơi điều khiển phi kiếm đối địch tác chiến rồi, nhưng ở cảnh giới này sử dụng phi kiếm tu sĩ cần có chuyên môn khống chế phi kiếm pháp môn, sức mạnh cũng không quá nổi bật, bởi vậy đa số người vẫn là lựa chọn cầm kiếm trên tay thi triển kiếm pháp giống như nhị ca cùng tam đệ như vậy mới càng mạnh mẽ
Mà tên này đại ca hiển nhiên so với hai người kia càng mạnh, hắn lúc này lại ăn vào Cuồng bạo đan, bởi vậy cũng không cần cố kị cái gì lực công kích không đủ.
Cho dù không đủ, hắn đựa vào cảnh giới nghiền ép, cũng hoàn toàn có thể đánh giết cái này tiểu tử, đối phương không thể nào là đối thủ của hắn được.
Triệu Vô Cực trong lòng vong hồn đại mạo, hắn bây giờ có thể dùng Thiên địa biến đánh ngược lại đối phương, nhưng đối phương sử dụng là phi kiếm, nếu dùng chưởng đối kiếm, đối phương lấy điểm phá diện, hắn lập tức ăn thiệt thòi lớn.
Cho dù Thiên địa biến của hắn thực lực mạnh mẽ, nhưng bị lấy điểm phá diện, như vậy thực lực của Thiên địa biến mười thành cũng không phát ra được sáu bảy, cuối cùng sẽ rơi vào thất bại tràng diện mà thôi.
Triệu Vô Cực trong đầu ý nghĩ nhanh chóng di chuyển qua, muốn cùng đối phương đối ứng, như vậy chỉ có thể tránh đi bị lấy điểm phá diện tình trạng, tránh đi đối phương mũi nhọn đâm vào bản thân chỗ yếu.
Triệu Vô Cực thông thạo nhất chính là chưởng pháp cùng trảo pháp, mà Vô Cực bảo điển của hắn chính là bao gồm một số chiêu thức phòng ngự cùng một chiêu chủ công là Thiên địa biến mà thôi, lấy chưởng pháp làm chủ.
Bây giờ hắn muốn đối phó với đối phương một đạo phi kiếm này trừ khi là phát động phòng ngự chiêu thức mới có thể đỡ được.
Nhưng chiêu thức phòng ngự của hắn đều cần hắn đứng lại thi triển, như vậy thì cùng tự sát khác nhau chỗ nào?
Triệu Vô Cực trong đầu hàng loạt ý nghĩ chuyển qua, hắn nhanh chóng tính toán khả năng làm sao để có thể đỡ một đòn phi kiếm này của đối phương.
Nếu như bị lấy điểm phá diện, vậy thì Triệu Vô Cực cho dù cảnh giới bằng đối phương cũng không thể thắng được chứ đừng nói hắn cảnh giới đang thua, đối phương lại còn ăn lên Cuồng bạo đan.
Bởi vậy nhất định phải tránh cái trường hợp này xảy ra.
Linh lực của hắn trải qua một thời gian dài tu luyện, cương khí ngưng tụ ra từ linh lực so với người khác phải cứng rắn nhiều lắm, cái này cũng là hắn từ lúc nãy cùng hai tên kia giao thủ liền nhận ra.
Tuy hắn đột phá, nhưng cái này ưu thế vẫn không mất đi, ngược lại một lần nữa được tái hiện, trở thành của hắn lợi thế một trong.
Bởi vậy, lấy kinh nghiệm trước đây, cho dù là phi kiếm, chỉ cần hắn có thể dồn linh lực lại một điểm phòng ngự, như vậy đối phương cho dù muốn lấy điểm phá diện cũng không có cơ hội nào.
Nếu hắn đánh ra hình thức là chưởng pháp, như vậy rất khó để có thể phân phối được cái này linh lực hội tụ điểm cho chính xác, hơn nữa một khi đánh ra, muốn điều động vậy thì càng khó.
Bởi vậy hắn đánh ra hình thức, không thể nào là chưởng pháp.
Triệu Vô Cực đầu óc nhanh chóng tính toán, sau đó hắn ánh mắt sáng lên, giống như là nghĩ ra cái gì.
Nếu không dùng chưởng pháp hình thức đánh ra, vậy thì hắn còn có thể dùng chỉ pháp a!
Chỉ pháp chỉ có một đầu ngón tay, hắn ngưng tụ linh lực càng dễ dàng, cho dù tấn công hay là phòng thủ, một đầu ngón tay này cũng phải là điểm hội tụ linh lực mạnh mẽ nhất.
Như vậy cho dù đối phó phi kiếm, hắn cũng không cần sợ hãi a!
Triệu Vô Cực nghĩ tới đây, trong lòng cảm giác háo hức vô cùng, hắn đang đứng trước cơ hội sáng tạo thêm một chiêu thức mới trong Vô Cực bảo điển, tăng thêm tính thực chiến cần thiết cho võ công của mình.
Võ học ở tàng kinh các của Thanh Vân Tông hắn xem qua không ít, trong đầu của Triệu Vô Cực lưu trữ cũng đủ nhiều loại chỉ pháp võ công.
Mấy năm nay trên giang hồ lịch duyệt, Triệu Vô Cực cũng không phải là chưa gặp qua người dùng chỉ pháp, hắn đối với thứ này cũng có chút lí giải.
Cái khó chính là, chỉ pháp tuy phòng ngự cường, sức xuyên thấu mạnh, nhưng lại phạm vi tấn công nhỏ, chỉ có thể tấn công đơn mục tiêu, không giống chưởng pháp, Triệu Vô Cực một lúc có thể mang mấy cái mục tiêu bao phủ vào tấn công một lần.
Mà đối phương trong lúc giao chiến nếu cố tính tránh né hắn chỉ pháp mà tấn công bản thể, như vậy hắn rất dễ dàng gặp rắc rối.
Không cần xem nhẹ độ điên cuồng của đám người này, bọn hắn nếu muốn liều mạng lấy thương đổi thương, vậy thì Triệu Vô Cực cũng rất dễ dàng ăn thiệt thòi.
Bởi vậy, một chỉ này đánh ra, khí cơ khóa chặt phương diện phải cực kì chú ý, để cho đối phương muốn tránh cũng không thể tránh bắt buộc phải cùng hắn so một chiêu này.
Triệu Vô Cực đối mặt với đại ca xông tới áp lực, hắn đầu óc phi tốc tính toán, dựa vào mình hiểu biết về võ công võ kĩ cùng chỉ pháp, bắt đầu hình thành một bộ hoàn chỉnh lộ tuyến vận công cùng cách thức phát công.
Phi kiếm ở phía sau gào thét phá phong xông tới, phong mang sắc bén không thể đỡ, khí thế bức nhân làm lòng người sợ hãi, nhưng ở Triệu Vô Cực bên này, thế giới của hắn như là bình tĩnh trở lại, mọi thứ cũng như chậm đi.
Linh lực trong cơ thể hắn điên cuồng dũng động, theo hắn thập nhị chính kinh bắt đầu di chuyển, nhưng đặc biệt chính là, linh lực của hắn vậy mà còn bắt đầu theo bát mạch lẻn vào, hình thành một cái mới lộ tuyến vận công.
Triệu Vô Cực từng tìm hiểu qua, thế giới này tất cả mọi loại võ công, công pháp, bí tịch, võ kĩ đều là dựa theo thập nhị chính kinh vận chuyển.
Người ở thế giới này giống như không hề biết về sự tồn tại của bát mạch đồng dạng, bọn hắn không hề khai phá qua bát mạch, cũng không hề biết sử dụng bát mạch.
Mà Triệu Vô Cực ở khai thông bát mạch sau khi, hắn còn đạt được không ít chỗ tốt, chính là mấy cái tiểu thần thông cùng hai viên hư không nội đan ở phía trước cùng phía sau ngực.
Hai viên hư không nội đan này, đến bây giờ Triệu Vô Cực mới chỉ biết được tác dụng của một cái, một cái cho dù hắn nuôi dưỡng lâu như vậy nhưng vẫn còn chưa thành hình, khiến hắn buồn bực vô cùng.
Mà hắn lúc rảnh rỗi cũng bắt đầu nghiên cứu qua nội lực ở trong bát mạch di chuyển sau sẽ sinh ra như thế nào phản ứng.
Cũng vì nghiên cứu thứ này mà Triệu Vô Cực mấy lần nội thương thổ huyết, may mắn Tử Hà Bất Diệt thần công là thánh công chữa trị nội thương, bởi vậy hắn mới có thể từ phản phệ nhanh chóng khỏe lại.
Qua nhiều lần nghiên cứu cùng bị thương, Triệu Vô Cực cuối cùng cũng mày mò ra một ít cách thức sử dụng bát mạch, cũng biết được nên như thế nào dựa vào bát mạch vận công.
Mà cái này một chiêu thức, hắn chính là chuẩn bị dựa theo thập nhị chính kinh lại thêm bát mạch triển khai lộ tuyến vận công.
Một chiêu chỉ pháp này, chính là từ trước đến nay, lần đầu tiên Triệu Vô Cực sử dụng bát mạch vào trong chiến đấu.
Linh lực trên người hắn điên cuồng sôi trào lên, Triệu Vô Cực ánh mắt lăng lệ bức người, hắn một cái cấp tốc xoay người, đối mặt với điên cuồng gào thét lao tới phi kiếm bỗng nhiên điểm ra một đầu ngón trỏ:
“ Vô Cực bảo điển - phong duệ biến!”