Triệu Vô Cực khống chế lên 5 người hướng về bên trong lao tới, sau đó chọn trúng chỗ đang tụ tập mấy đầu Âm ảnh ma chu mang bọn hắn ném đi vào.
Mấy người ánh mắt tràn đầy kinh khủng cùng tuyệt vọng nhìn lấy Triệu Vô Cực, giống như là đang nhìn một cái ác ma đội lốt da người, ánh mắt từ kinh hoảng dần dần biến thành cừu thị, sau đó... cũng không có sau đó nữa, năm người nhanh chóng bị Âm ảnh ma chu hút khô máu biến thành 5 cái xác khô.
Mà Triệu Vô Cực thì thuận lợi đánh giết mấy đầu hút no máu Âm ảnh ma chu này, thu hoạch điểm tích lũy, sau đó mang xác của bọn chúng di chuyển ra một chỗ tối kín đáo ném vào.
Hắn bắt đầu ở trên xác của bọn hắn tìm lên những vị trí huyệt vị kia, dùng của mình linh lực xóa tan đi mọi dấu vết có thể lưu lại, cuối cùng vui vẻ phủi tay đứng lên.
Thanh Vân Tông có tông quy, không cho đồng mông tương tàn là sự thật, nhưng nếu muốn giết người, không hề thiếu phương pháp, chỉ là phải xem thủ đoạn của ngươi rốt cục mạnh mẽ đến đâu mà thôi.
Triệu Vô Cực không tiếp tục săn giết Âm ảnh ma chu mà quay trở lại cùng hai người kia hội họp.
Hắn híp mắt đối với hai người nói:
“ hôm nay Hầu Tam Bảo cùng đám người kia muốn đoạt chúng ta vị trí thu thập linh nhũ nhưng bị chúng ta đánh lui, Tống Thư Sơn bởi vì tu vi thấp kém nhất mà bị thương, đám người kia tiếp tục hướng bên trong mạo hiểm tiến vào, sau đó xảy ra việc gì chúng ta đều không biết, hiểu chưa?”
Triệu Tiếu Tiếu cùng Tống Thư Sơn nhìn nhau một cái, hai người nhanh chóng rõ ràng, Triệu Vô Cực đã đem đám người kia cho xử lí, nếu bọn hắn không phối hợp hắn, hạ tràng chỉ sợ không kém bao nhiêu đâu!
Hai người nhanh chóng gật đầu, Triệu Vô Cực thấy vậy an tâm không ít.
Nhưng hắn vẫn là cảm giác, mình bỏ sót thứ gì đó.
Phạm sư huynh bị Hoàng sư huynh mua chuộc người lợi dụng, vậy hắn giết người của đối phương, cho dù không có chứng cứ cũng sẽ nghi ngờ lên đầu của hắn bởi vì trong ba người Triệu Vô Cực là người có thực lực đánh bại đám người nhất.
Thù này chắc chắn kết lên.
Mà Hoàng sư huynh kẻ chủ mưu, hắn thật sự chỉ có từng đó thủ đoạn thôi sao? Phía sau hắn chuẩn bị cái gì? Nếu chỉ có như vậy, Triệu Vô Cực cảm giác hắn không khỏi quá kém a!
Đang suy nghĩ, bên ngoài nhanh chóng truyền tới tiếng nói, một hồi ồn ào, một vị râu tóc hơi điểm trắng trung niên nam nhân đi vào.
Đối phương mặc trên người là hắc sắc chế định Thanh Vân Tông trưởng lão y phục.
Trưởng lão y phục có một loại thiết kế riêng, áo quần của bọn hắn được một lớp vải cứng bao bọc bên ngoài tôn lên của bọn hắn mấy phần cao quý thân phận, khác biệt hoàn toàn với đệ tử ngoại môn cùng nội môn.
Đối phương đi tới, phía sau còn có một cái tiểu tử lẽo đẽo theo sau, hiển nhiên chính là người này cố tính báo cáo.
Tên kia ngoại môn đệ tử vừa thấy đám người liền nhanh chóng tố cáo:
“ trưởng lão, ta nghe thấy Triệu Vô Cực cùng đám người đánh lộn âm thanh, tông quy có quy định không được tụ chúng ẩu đả, vậy mà đám người này còn dám ở tông môn trọng địa chiến đấu, lỡ như làm sập cái này động hoặc đánh vỡ thạch nhũ thì làm sao bây giờ? Trưởng lão nhất định phải nghiêm phạt bọn hắn a!”
tên này trưởng lão nhìn Triệu Vô Cực, sau đó lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng là nhìn đến trên đất đầy tràn bình ngọc, trong lòng hơi động.
Hắn nhớ rõ ràng chỗ này hoàn toàn không phải là khu vực an toàn, không hề có người dám tới đây khai thác linh nhũ, trừ khi là có sư huynh dẫn đội hoặc là một vị nào đó trưởng lão thanh lí một đợt Âm ảnh ma chu.
Mà đối phương dám tới đây khai thác, xung quanh lại không có đầu nào Âm ảnh ma chu hiển nhiên là bị dùng cái gì thủ đoạn đuổi đi hoặc giết chết.
Mà trên đất tràn đầy bình ngọc cũng khiến hắn có chút đỏ mắt.
Trưởng lão ngoại môn làm canh giữ tông môn trọng địa hoặc là làm một cái nào đó nhiệm vụ mỗi tháng đều có sẽ có bổng lộc cùng một số điểm cống hiến ban thưởng.
Bọn hắn có thể dùng điểm cống hiến để đối lấy thứ mình cần thiết trong tu luyện.
Tuy là trưởng lão, nhưng điểm cống hiến của bọn hắn thật sự không dư dả nhiều, nhưng bởi vì địa vị đặc thù bởi vậy con đường kiếm điểm cống hiến cũng nhiều, bởi vậy mà thường có cảm giác trưởng lão không hề thiếu điểm cống hiến.
Nhưng thực chất nếu có cơ hội kiếm điểm cống hiến, bọn hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Nếu không phải cố kị mặt mũi, bọn nhắt định sẽ ra tay tranh đoạt.
Tài nguyên tu luyện, cũng không phải dễ dàng liền có a!
Mà đầy đất bình ngọc này, không nghi ngờ gì chính là một số lớn điểm cống hiến, khiến cho chính bản thân hắn cũng phải đỏ mắt.
Đáng tiếc, không thể đánh cướp a!
hắn còn chưa lên tiếng, Triệu Vô Cực bên kia liền chủ động chào hỏi:
“ đệ tử Triệu Vô Cực ra mắt trưởng lão, không biết trưởng lão quý tính đại danh, có việc gì hay không?”
tên này trung niên nam nhân lên tiếng nói:
“ ta họ Nam tên Nam Thất Hải, có người tố cáo các ngươi ở trọng địa môn phái tụ chúng ẩu đả, đối tượng chính là Hầu Tam Bảo đám người.
Ta hỏi ngươi, ở đây xảy ra chuyện gì? Đám người kia đâu?”
Triệu Vô Cực mỉm cười nói:
“ Hầu Tam Bảo đám người thấy chúng ta vị trí thu thập linh nhũ có lợi liền muốn đánh cướp vị trí của chúng ta, đáng tiếc chúng ta cương quyết không chịu thua, hai bên nổ ra tranh chấp.
Vị này sư đệ của ta không may cũng tao ngộ độc thủ.
Cuối cùng chúng ta đánh cái ngang sức ngang tài, đối phương không cam lòng đành phải rời đi, tiến về bên trong thâm nhập tìm kiếm địa điểm mới!”
hắn vừa nói xong, Nam Thất Hải liền quát lên:
“ ở bên trong nguy hiểm trùng trùng, ai sẽ hướng bên trong xông vào? Hơn nữa chỗ này tuy bị các ngươi chiếm, nhưng bên cạnh cũng còn có thể thu thập được linh nhũ a, sao bọn hắn phải đi vào bên trong?”
Triệu Vô Cực nhíu mày, người đến bất thiện a!
hắn tiếp tục hiền hòa nói:
“ ta đâu biết bọn hắn nghĩ gì? Có thể là bọn hắn cảm thấy lấy bốn đánh ba còn không thắng được cảm giác mất mặt nên lui xa một tí, khỏi phải nhìn thấy chúng ta khuôn mặt mang đến tức giận đi!”
Nam Thất Hải híp mắt lại nói:
“ vậy là ngươi thừa nhận các ngươi tụ chúng ẩu đả ở tông môn trọng địa?”
Triệu Vô Cực lắc đầu quả quyết:
“ ta không tụ chúng ẩu đả, là bị đánh cướp vị trí thu thập linh nhũ, là tự vệ chính đáng!”
ở một bên tên ngoại môn đệ tử kia lập tức ánh mắt đảo một vòng kiến nghị:
“ trưởng lão, ngươi không thấy lạ sao? Triệu Vô Cực sao cùng đối phương đánh mà không bị thương gì? Lại chỉ có một mình tên Tống Thư Sơn bị thương? Đám người kia đi đâu rồi? Chẳng lẽ bọn hắn thật sự mạo hiểm vào sâu bên trong sao?”
Nam Thất Hải như được gợi ý lập tức quát to nói:
“ đúng vậy, Triệu Vô Cực trả lời nhanh!”
Triệu Vô Cực nhìn chằm chằm tên đệ tử này, quả nhiên là Hoàng sư huynh phái đến người gây rối a!
Một bên kích động một bên tố cáo, cho dù Triệu Vô Cực có đánh thắng hay không cũng không thể thoát khỏi một cái tụ chúng ẩu đả ở tông môn trọng địa tội danh.
Đánh thua vậy thì càng thảm, xảy ra chuyện gì ai biết được?
Hắn chuyển ánh mắt đối với Hiền Tụ Nghĩa nói:
“ ta võ công cao cường, không bị gì có gì lạ sao? Vị này sư đệ của ta, tu vi thấp kém, bị người khác đánh vài quyền cũng không có gì? Còn Hầu Tam Bảo bọn hắn đi vào bên trong, trưởng lão nếu muốn có thể vào bên trong tìm kiếm a!”
Hiền Tụ Nghĩa nghe vậy tạm thời không biết nên hỏi tiếp thế nào, hừ lạnh một tiếng đi vào bên trong.
Tên kia đệ tử nhanh chân chạy theo, trước lúc đi hắn cùng Triệu Vô Cực còn liếc mắt nhìn nhau một cái, vô cùng ăn ý cười lạnh.
Triệu Vô Cực bên này chính là ghi nhớ bộ dáng đối phương, một bên chính là tự đắc có phía sau Hoàng sư huynh bảo vệ, không sợ Triệu Vô Cực.
Nhìn hai người đi xa, Triệu Vô Cực mới đối với Tống Thư Sơn cùng Triệu Tiếu Tiếu hỏi:
“ tên vừa nãy là ai?”
Tống Thư Sơn lên tiếng:
“ hắn là Lang Vô Cầu, là một con chó săn đắc lực của Hoàng sư huynh!”
“Lang Vô Cầu sao? Ta sao thấy tên hắn giống Cẩu a, rất tốt, từ từ tìm cơ hội chơi cùng hắn đi!”
Triệu Vô Cực vừa nói xong, phía trong một đạo linh lực mạnh mẽ rung động, Nam Thất Hải ngự không từ bên trong bay ra, sắc mặt giận dữ quát lớn:
“ Triệu Vô Cực, ngươi dám đồng môn tương tàn, phạm vào tông quy, mau thúc thủ chịu trói cùng ta tới hình đường!”
Triệu Vô Cực vô cùng bình tĩnh nói:
“ Nam Thất Hải trưởng lão, ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy a! con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đồng môn tương tàn? Ngươi có chứng cứ gì không? nếu không có, ta nhất định sẽ cáo ngươi vu không a.
Ta thế nhưng là nội môn trưởng lão con trai, không phải cái gì a miêu a cẩu đều có thể tùy tiện kết tội!”