Mộc Thanh Hà nghe vậy liền muốn trực tiếp phun máu.
Ngươi khẳng định đây chỉ là chơi một chút? Một chút liền mười vạn?
nếu nói một vạn Linh thạch đối với nguyên anh kì không phải là con số gì to tát, nhưng mười vạn nếu thua quả thật sẽ khiến bọn hắn đau lòng một quãng thật lâu thời gian a.
Đây chính là trên người xẻo miếng thịt đấy.
Mộc Thanh Hà lạnh lùng nói:
“ ta cũng không có một cái tốt đồ tử như của La trưởng lão, khiến cho các ngươi gần đây bổng lộc tăng mạnh.
Mười vạn ta không chơi!”
Triệu Vô Cực phát hiện ra mỏ Linh thạch không những khiến cho hắn phát tài, phụ mẫu hắn phát tài, mà cả đám nội môn trưởng lão cũng đều phát tài.
Bọn hắn bổng lộc hàng tháng cũng theo đó tăng lên không ít.
Dù sao bọn hắn là lực lượng trung kiên của môn phái, bọn hắn phải mạnh, những cái này mỏ Linh thạch mới có thể thủ vững trong túi của Thanh Vân Tông được.
La Thiên xấu hổ cười nói:
“ thế năm vạn thì sao? Chẳng lẽ cấm phong gần đây nghèo đến mức này rồi sao? Năm vạn Linh thạch cũng không ra nổi!”
Mộc Thanh Hà nghe đối phương nói vậy tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Đây chính là khỏa khỏa khiêu khích, đánh mặt a.
Cái này còn không chấp nhận, chỉ sợ đối phương sẽ dùng ánh mắt xem thường nhìn nàng đi.
La Thiên trước giờ đều không nói nhiều cũng không “tiện” sao bây giờ lại học được của ai cái này tiện tính cách vậy?
chẳng lẽ hắn là bị Bạch Vô Thường lây nhiễm sao?
càng nghĩ trong lòng nàng càng tức, Mộc Thanh Hà cắn răng nói:
“ năm vạn thì năm vạn, Vũ Văn Hóa Cập cũng không phải nói điêu, hắn gần nhất quả thật đối với kiếm pháp có lĩnh ngộ, đến lúc đó La trưởng lão nếu thua đừng không nhận nợ a!”
La Thiên ha ha cười nói:
“ ta đường đường là trưởng lão, sao có thể chơi không nhận nợ.
Được rồi, mọi người cùng chờ kết quả đi!”
Thái Nhất rất muốn nói, các ngươi đừng đánh cược a, đánh cược rất ảnh hưởng hòa khí có được hay không?
nhưng hắn còn chưa kịp nói, đám người đã ngươi một câu ta một lời đem đánh cược làm xong, khiến hắn cái này cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Thái Nhất trong lòng nghĩ nghĩ, nếu chưởng môn ở đây, hắn sẽ làm thế nào?
Nghĩ một lát, Thái Nhất bỗng nhiên cảm giác, Long Ngạo Thiên nếu thấy cảnh này hẳn cũng là thản nhiên nhìn bọn hắn đánh cược sát phạt nhau nha.
Thôi được rồi, mình tuy rất muôn trong tông môn một mảnh hòa khí, nhưng cũng không cần quan tâm cái này tiểu đánh cược.
........
Vũ Văn Hóa Cập rút ra của mình kiếm nhìn về phía Triệu Vô Cực nói:
“Ngươi là đan đội đội trưởng, bản mệnh pháp bảo hẳn là đan lô a.
Như vậy ta cái này bản mệnh pháp bảo liền đã chiếm ưu thế rồi, nhưng ta chỉ có duy nhất một thanh phi kiếm này bởi vậy ta đã chiếm được tiên thiên ưu thế rồi, hắc hắc!”
Triệu Vô Cực nghiêng đầu lắc lắc cổ nói:
“ ngươi tốt nhất là nên đánh ra của mình chiêu thức mạnh nhất, nếu không ta chỉ sợ ngươi không có cơ hội ra tay đâu a!”
Vũ Văn Hóa Cập sắc mặt lập tức biến giận dữ, đây chính là xem thường a.
Đối phương vậy mà lại nói hắn một chiêu cũng không đỡ nổi, ngươi cho rằng ngươi là trúc cơ kì tu sĩ sao?
“được, nếu ngươi đã tự tin như vậy chúng ta một chiêu phân thắng bại đi!”
Vũ Văn Hóa Cập linh lực mạnh mẽ sôi trào, từ linh lực hình thành cương khí hộ thể cùng trên thân kiếm bắt đầu sáng lên, tỏa ra sắc bén kiếm mang.
Vũ Văn Hóa Cập dẫm mạnh một cái mặt đất, cả ngươi trong nháy mắt liền nhảy cao lên đến mười mét có hơn.
Theo hắn nhảy lên, linh lực cuồng bạo cũng bị cuốn lên giống như tạo thành một cái sóng thần từ mặt đất hất tung mà lên khiến cho khí thế hắn trở nên mạnh mẽ vô cùng, giống như một cái cưỡi sóng đạp gió mà lên kiếm thần vậy.
Xung quanh cơ thể Vũ Văn Hóa Cập linh lực bạo động bỗng nhiên biến thành một cái vòi rồng cuốn lên những cái này sóng biển đem bọn nó sức mạnh ngưng tụ lại vào một chỗ, biến thành một cái có sức phá hoại cùng công phá mạnh mẽ kiếm chiêu.
Đây chính là hắn Hoàng giai cực phẩm tam bộ kiếm pháp bên trong sát chiêu phong bạo kiếm pháp, lấy ý cảnh chính là trên biển vòi rồng, chiêu thức gồm ba bước chính là thủy khởi, phong động, cuối cùng chính là phong bạo.
Vũ Văn Hóa Cập một chiêu này không dám hết sức đánh ra, bởi vì hắn sợ Triệu Vô Cực sẽ dùng chiêu trò gì tránh né sát chiêu của mình.
Dù sao tu sĩ mới lên cũng cần thăm dò sau đó nhân đối phương sơ hở mới có thể tung ra của mình sát chiêu đánh cho đối phương không đường né tránh chỉ có ngậm ngùi thất bại.
Vừa ra liền mở đại chiêu chính là thái điểu chiến đấu hành vi.
Đối thủ lúc toàn thịnh trạng thái nếu gặp ngươi mở đại chiêu sẽ có rất ít người ngốc hề hề đi cùng ngươi so chiêu mà sẽ lựa chọn tránh né.
Cùng ngươi một chiêu phân thắng bại chỉ có thể là hai bên cùng đồng ý, đối thủ của ngươi là kẻ ngốc, hoặc hắn có cực kì mãnh liệt chiến thắng tự tin.
Nhưng Vũ Văn Hóa Cập cũng không dám hoàn toàn tin tưởng Triệu Vô Cực lời nói mà ra tay toàn lực, dù sao một chiêu này tiêu tốn linh lực cũng rất lớn, binh bất yến trá, nếu Triệu Vô Cực nhân cơ hội này chiếm linh lực ưu thế, vậy thì hắn sẽ rơi vào trạng thái hạ phong.
Vũ Văn Hóa Cập tinh thần toàn bộ tập trung khóa chặt vào Triệu Vô Cực ở dưới sân đấu thân ảnh, hắn mũi kiếm một chỉ, phong bạo như là một đầu cuồng bạo yêu xà cong người hướng Triệu Vô Cực điên cuồng xoay tròn xông tới.
Một chiêu này vừa ra xung quanh võ đài linh lực bạo động không khí đều bị hướng về Vũ Văn Hóa Cập phương hướng cuốn tới hình thành một cái tâm phong bạo khiến cho đám người đứng xem xung quanh đều cảm giác được một cỗ cuồng phong quất vào mặt khiến bọn hắn khuôn mặt đều cảm thấy rát rát.
Một người không nhịn được hô to:
“ thật mạnh kiếm chiêu, đây chính la hoàng giai cực phẩm Tam bộ kiếm pháp sao? Vũ Văn Hóa Cập vừa lên thật sự mở đại chiêu a, hắn đây là muốn trực tiếp đánh bại Triệu Vô Cực chứng minh mình thực lực mạnh mẽ hay sao?”
“ con mẹ nó, gió mạnh đến không mở mắt ra nổi, chúng ta ở bên ngoài còn cảm giác kó chịu như vậy, Triệu Vô Cực ở giữa võ đài bị Vũ Văn Hóa Cập nhắm vào, không biết hắn chịu áp lực còn lớn đến mức nào a!”
“mọi người mau lùi lại, ta không biết Triệu Vô Cực thực lực đến đâu, nhưng cỡ này chiến đấu chúng ta đứng ở đây chắc chắn sẽ bị chiến đấu dư âm lan tới a!”
“ đúng vậy mau lùi!”
........
Triệu Vô Cực nhìn Vũ Văn Hóa Cập thân ở trong lốc xoáy múa kiếm chỉ về hướng mình xông tới, hắn khóe miệng nở ra một cái nụ cười tự tin.
Còn tưởng ngươi có bao nhiêu mạnh dám đứng ra làm chim đầu đàn, nếu chỉ có chút thực lực này, vậy thì nhất định phải dạy cho ngươi một bài học, để ngươi biết rõ, chim đầu đàn không dễ làm, nhất định phải là là cái cường tráng nhất, chịu nhiều bão táp nhất.
Mà Vũ Văn Hóa Cập, ngươi chính là một cái chỉ có bộ lông xinh đẹp nhược kê!
Triệu Vô Cực trên người linh lực bạo động, trên cổ tay của hắn xuất hiện một cái thái cực đồ xoay tròn cùng ba cái âm dương hoàn cũng theo đó hiện lên.
Triệu Vô Cực trước đây sử dụng Thiên địa biến lúc sẽ chỉ xuất hiện âm dương hoàn, nhưng theo hắn cảnh giới lên tới luyện khí kì cửu trọng về sau khai phá sử dụng Thiên địa biến lúc, mười cái âm dương hoàn liền bị hợp thành một cái âm dương thái cực đồ án, sau đó thừa ra âm dương hoàn sẽ tiếp tục xuất hiện xoay quanh, bởi vậy mới có bây giờ một cái cảnh tượng.
Nếu là trước đây lúc chưa ưu hóa Thiên địa biến Triệu Vô Cực cung có tự tin chiến thắng Vũ Văn Hóa Cập chứ đừng nói bây giờ.
Hắn ánh mắt lóe lên một tia hàn quang, trong tay Thiên địa biến ẩn chứa một sức mạnh cuồng bạo vô cùng to lớn trực tiếp vỗ ra.
Theo Triệu Vô Cực một chưởng đánh ra, một cái từ kim sắc chưởng kình hình thành, theo khoảng cách xông ra càng xa lúc trở nên càng lớn, đến lúc cùng Vũ Văn Hóa Cập va chạm lúc đã biến thành một cái cao năm mét cự chưởng, khí thế như phô thiên cái địa, một cỗ nặng nề khí thế bao phủ toàn trường.
Vũ Văn Hóa Cập ánh mắt co rụt lại, vội vàng thúc dục linh lực tăng cường sức mạnh cho mình một chiêu này kiếm chiêu.
Hắn bây giờ hoàn toàn đã thấy rõ ràng, Triệu Vô Cực không hề có ý định cùng hắn đánh cái gì thăm dò chiến, hắn thật sự chính là vừa lên liền toàn lực, một chiêu liền muốn phân thắng bại.
Đối phương giống như hắn, đều là muốn trực tiếp đánh bại đối phương, chứng minh thực lực của bản thân mình.
Nhưng theo cái này kim sắc cự chưởng đánh tới, Vũ Văn Hóa Cập càng lúc càng cảm giác được áp lực to lớn khiến hắn trong lòng âm thầm run lên sợ hãi, bởi vì hắn kiếm pháp ý cảnh cùng Triệu Vô Cực chưởng pháp ý cảnh va chạm trong nháy mắt, hắn ý cảnh liền trực tiếp bị đánh vỡ.
Triệu Vô Cực một chưởng như muốn che trời, đem hắn bao phủ vào âm ảnh bên trong, khiến hắn cảm giác được một cỗ nguy hiểm vô cùng khí tức, giống như là một cái sâu kiến ở dưới mặt đất chỉ có thể chờ cái này cự chưởng đem sơn nhạc cùng một chỗ đánh vỡ trực tiếp đánh chết hắn ở trên mặt đất luôn vậy.
Vũ Văn Hóa Cập trong nháy mắt bị ý cảnh ảnh hưởng, nhưng hắn cùng Triệu Vô Cực đều là một cảnh giới, rất nhanh liền từ trong ý cảnh thoát ra, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Hắn điên cuồng thúc dục linh lực tràn vào trong phi kiếm của mình khiến cho bạo phong xung quanh mình trực tiếp lớn lên một vòng, tốc độ xoay tròn cùng sức phá hoại càng to lớn hơn, sức mạnh đã bị hắn đẩy đến tận cùng.
Vũ Văn Hóa Cập rống to:
“ Triệu Vô Cực, bại cho ta!”