Từ Tiểu Bạch thi triển một chiêu kiếm pháp xong không công mà về, khóe mắt hiện lên kiêng kị chi sắc cùng có chút thẹn quá hóa giận thần thái.
Không ngờ bôn lôi kiếm pháp cái này lôi hệ kiếm pháp lấy phá hoại cùng tốc độ nổi danh kiếm pháp, là trước khi kết đan sư phụ của hắn Long Ngạo Thiên dựa vào xưng bá một thời vậy mà ở trong tay hắn trảm đối phương một cái cương khí hộ thể cũng trảm không ra, quả thật quá mất mặt.
Từ Tiểu Bạch tức giận về phần tức giận, nhưng hắn cũng không nghĩ, đây chính là trúc cơ kì ngũ trọng yêu thú a.
So với hắn còn vượt bốn cái tiểu cảnh giới, mà hắn cùng Triệu Vô Cực còn là tân tấn trúc cơ kì đây.
Từ Tiểu Bạch còn đang muốn phản công, bỗng nhiên yêu hùng từ thế thủ bỗng nhiên chuyển thành thế công, ánh mắt lóe lên huyết quang ngửa đầu lên trời rống giận:
“Rống!”
Một tiếng rống lên, Triệu Vô Cực bỗng nhiên cảm giác cực độ không ổn.
Hắn thân hình từ ngự không trạng thái bỗng nhiên cảm giác vô lực, giống như là đạp hụt người, từ trên trời rơi xuống.
“con mẹ nó, đây là cấm không thần thông mà sư gia nói sao?”
Triệu Vô Cực trong lòng rất muốn chửi má nó, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh thi triển ra “Lạc vũ thuật” làm giảm tốc độ rơi xuống của mình, hiện ra an toàn tiếp đất xu thế.
Từ Tiểu Bạch nhìn thấy cảnh này mới nhẹ nhàng thở phào ra một hơi.
Tuy trúc cơ kì chỉ có thể tầng trời thấp ngự không phi hành nhưng cũng có ba mươi năm mươi mét a.
Từ độ cao này rơi xuống không tan xương cũng nát thịt, cho dù Triệu Vô Cực có linh lực hộ tráo cũng không có quả ngon để ăn.
Thấy Triệu Vô Cực an toàn hắn mới cảm giác trong lòng nhẹ nhàng một chút.
Ít ra bọn hắn cũng biết được, thần thông của yêu hùng này là cấm không mà không phải cái gì nguy hiểm lại quỷ dị thần thông.
Nhưng đầu này yêu hùng cũng không định dừng ở đây, bỗng nhiên xung quanh trúc lâm gió thổi xào xạc, động tĩnh to lớn, lá trúc bốn phía loạn bay.
Từ Tiểu Bạch ánh mắt bỗng nhiên híp lại, bởi vì hắn thấy rõ, những cái này lá trúc cũng không phải là loạn bay mà là đang hướng về yêu hùng vị trí bay tới, sau đó bị một cỗ hắc sắc yêu khí khống chế.
Trong lòng hắn cũng mắng to, con mịa nó, đầu này yêu hùng còn biết chơi pháp thuật, biết chơi ngự vật?
Triệu Vô Cực nhìn cái này nhiều đến mấy ngàn đạo sắc bén cái lá đang nhắm về phía hắn cùng Từ Tiểu Bạch, trong lòng không nhịn được run lên, một cái kim sắc hoa sen nở rộ, trực tiếp xuất hiện ở sau lưng Từ Tiểu Bạch, lấy Từ Tiểu Bạch làm lá chắn.
Từ Tiểu Bạch cũng không dám xem thường, tay trực tiếp buông ra kiếm, phi kiếm của hắn bỗng nhiên dài ra đến hai mét chiều dài ở trước mặt bắn đầu quay tròn lên.
“Rống!”
Lại một tiếng rống vang lên, lá trúc như là hàng ngàn hàng vạn cái lông nhím hướng về Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch vị trí bắn tới, may mắn Từ Tiểu Bạch lúc này cũng đã cho phi kiếm của mình quay nhanh rất nhanh, trực tiếp đem nhưng cái này sắc bén lá trúc cho cản lại.
Một số ít lá trúc thì là ở hai bên bọn hắn bay qua, cũng không tổn thương được bọn hắn.
Từ Tiểu Bạch một chiêu này phòng ngự quả thật rất đẹp mắt.
Nhưng Triệu Vô Cực lại cảm giác, đối phương đây là đang đánh mặt hắn.
Hắn mở màn liền dùng lá trúc ám sát, đầu này yêu hùng liền dùng ngàn cái vạn cái lá trúc trực tiếp lấy đạo của hắn trả cho hắn, đây là muốn vẽ mặt tiết tấu a.
Triệu Vô Cực bỗng nhiên cảm giác có gì đó không đúng, nhưng trong nhất thời lại không nghĩ ra là chỗ nào không đúng.
Một màn lá trúc ám khí oanh tạc sau, Triệu Vô Cực lập tức từ sau lưng Từ Tiểu Bạch xông ra ngoài, muốn tiếp tục triển khai vây công chi thế, từ đó chiếm tiên cơ.
Nhưng mới chạy được ba bước, đón chào Triệu Vô Cực chính là như cuồng phong bạo vũ hắc sắc trảo trình đánh tới.
Hắn trong lòng siết chặt, vội vàng thi triển ở trong dày đặc màn trảo kình tránh trái tránh phải, dùng nhập vi thân pháp hiểm hiểm né qua một đợt này công kích.
Triệu Vô Cực vừa thoát khỏi bạo vũ trảo kình công kích còn chưa kịp cảm khái thân pháp của mình ưu việt Từ Tiểu Bạch bên kia một tiếng hét sợ hãi đã vang lên:
“ cẩn thận phía sau!”
Triệu Vô Cực nghe vậy đáy lòng lần nữa siết chặt, một khỏa hơi vì thoát hiểm mà từ cao tốc đập loạn trạng thái hơi giảm xuống tốc độ bây giờ lại lần nữa tăng cao.
Triệu Vô Cực trong lòng nguy hiểm cảnh báo điên cuồng kéo vang, tinh thần lực của hắn bao phủ phạm vi bên trong nói cho hắn biết, phía sau lưng hắn bây giờ đứng chính là một đầu cao lớn gấu trúc, nó đang dùng ánh mắt thị huyết cùng tức giận nhìn lấy hắn, một trảo cũng theo đó vung tới.
Khoảng cách của hai bên cực kì gần, gần đến giống như Triệu Vô Cực sáp lên trên người nó đồng dạng.
Vị trí cũ yêu hùng đang đứng, bây giờ đâu còn cái gì.
Không biết từ lúc nào, đầu này gấu trúc đã di chuyển tới sau lưng của hắn mà hắn lại không hề biết gì.
Triệu Vô Cực cảm giác được ác phong tập kích tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, đã rất gần hắn rồi, hắn không cách nào tránh né.
Nếu trúng một trảo này, không chết cũng trọng thương, mà ở chỗ này trọng thương không khác gì đồng nghĩa với chết a.
Triệu Vô Cực đan điền linh lực điên cuồng tiết ra, hắn ánh mắt trợn to bên trong tràn đầy tia máu rống to:
“ Vô Cực bảo điển - Huyền Vũ biến!”
một cái mai rùa hiện lên che lấy Triệu Vô Cực bị móng vuốt đánh tới phương hướng.
Cái này huyền vũ biến đã được Triệu Vô Cực ưu hóa qua một lần, độ cứng so với lúc trước càng cường hơn mấy phần, lại là chủ thủ chiêu thức, độ cứng cũng không phải là dễ như vậy liền có thể đánh nát.
Nhưng mà Triệu Vô Cực sai rồi, hắn sai rất nhiều.
Yêu hùng hùng trảo lực lớn vô cùng, một trảo này động tới mai rùa lúc vậy mà chỉ bị cản lại một chút, sau đó uy lực cùng tốc độ có chút suy yếu đem nó đánh tan.
“phốc!”
Triệu Vô Cực nghiêm chỉnh ăn một trảo này, miệng phun vòi máu tươi như diều đứt dây bay ra ngoài.
Lúc này hắn hai mắt muốn ngất, nhưng đầu óc lại thanh tỉnh vô cùng.
Hắn lúc này liền biết, bản thân hắn rốt cuộc cảm giác không đúng ở chỗ nào.
Rõ ràng đầu này yêu hùng không giống như trước đây bọn hắn gặp được yêu thú.
Yêu thú nào có khả năng khống chế cùng sử dụng yêu lực mạnh mẽ như vậy, bọn nó hoàn toàn là dựa vào man lực cùng nhục thân lực lượng công kích, hoàn toàn không có mấy cái hoa chiêu.
Mà cái này yêu hùng không chỉ biết ngự vật, biết dùng miệng bắn ra yêu lực pháo, còn có thể cấm không, có thể dùng tốc độ nhanh đến cực hạn mà ngay cả luôn lấy tốc độ làm kiêu ngạo Triệu Vô Cực cũng không thể nhận ra đi tới sau lưng của hắn.
Cái này hoàn toàn đem trúc cơ kì yêu thú thực lực trong lòng hắn sửa đổi một lần, đầu này gấu trúc cũng không phải yếu như hắn nghĩ, ngược lại mạnh đến đáng kinh ngạc.
Từ Tiểu Bạch thấy Triệu Vô Cực trọng thương trong lòng gấp gáp vội vàng xông tới muốn đón đỡ hắn tránh để hắn thương càng thêm thương.
Đáng tiếc Từ Tiểu Bạch còn chưa chạy được hai bước, yêu hùng lại như quỷ mị xuất hiện sau lưng hắn, trực tiếp lại một cái trảo đánh ra.
Từ Tiểu Bạch kinh ngạc vô cùng, nhưng phản ứng đồng dạng không chậm, vội vàng toàn lực vận công dùng kiếm đón đỡ một trảo này.
Keng!
Phốc!
Từ Tiểu Bạch kiếm trực tiếp bị đập nện lên ngực hắn, may mắn không phải là cạnh sắc, hắn cũng giống như Triệu Vô Cực phun ra máu tươi bay ngược mà ra.
Trong đầu hắn lúc này cũng là tràn đầy khó hiểu, rốt cuộc vừa rồi là sao? Tại sao hắn cùng Triệu Vô Cực đều bỗng nhiên bị đối phương xuất hiện ở phía sau lưng công kích? Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Từ Tiểu Bạch trong lòng sợ hãi, bởi vì bọn hắn lần này giống như đụng phải cái gì cực kì khó chơi mặt hàng.
Trong lúc Từ Tiểu Bạch còn đang kinh hãi, Triệu Vô Cực bên này đầu óc đã phi tốc vận chuyển nhìn rõ tình huống.
Vừa rồi đối phương sử dụng bao nhiêu cái chiêu thức, bao nhiêu cái thần thông?
Triệu Vô Cực cảm giác, đầu này yêu hùng không đơn giản như vậy, nó biết pháp thuật, hơn nữa pháp thuật còn rất nhiều.
Đầu tiên nó sử dụng không phải là cấm không thần thông sao? Như vậy sau đó, nó xuất hiện ở phía sau lưng ta thật sự là dùng tốc độ nhanh đến ta cũng không nhìn rõ sao?
không đúng, cho dù cảnh giới chênh lệch bốn cái tiểu cấp độ, chính mình cũng không phải động thái thị lực quá kém người.
Đầu kia yêu hùng tốc độ có nhanh đi nữa, mình vẫn có thể nhìn thấy cái bóng mờ a, làm sao bị nó tiếp cận liền không biết được rồi?
Vậy cái kia nó làm sao tiếp cận bản thân? Tốc độ?
Không đúng, chắc chắn không đúng, không phải là tốc độ.
Đã không phải tốc độ, vậy thì đáp án chi có một, là thần thông.
Có thể ở trúc cơ kì thể hiện ra kì dị thủ đoạn mà nói, không gì khác ngoài thần thông.
Nhưng nếu nói như vậy, đầu này yêu hùng không phải có hai thần thông sao?
Không thể nào, bất kể là người hay yêu, cũng chỉ có thể thức tỉnh một cái thần thông ở trúc cơ kì mà thôi, không có ngoại lệ.
Vậy chuyện này rốt cuộc là sao?