Thời gian trôi qua, trời đã về chiều tối. Khuất Thiên Các cũng sắp sửa tan tầm. Vũ Vấn Sơn bỗng nhiên đứng dậy, khí độ bất phàm hiện ra. Hắn chắp hai tay, lên tiếng nói:
- Thanh Nhi sư muội, hiện tại cũng sắp hết buổi tụ hợp lần này, ta mạo muội bày tỏ giúp toàn bộ các vị ở đây, mong muốn được nghe thấy muội đàn một khúc, liệu có thể chăng?
Câu nói của hắn như có lực hiệu triệu, quả thật làm toàn bộ đều vui mừng cất tiếng nói:
- Đúng vậy, thật mong được thưởng thức một khúc của Hàng Sư muội!
- Hàng Sư tỉ, Vũ sư huynh nói đúng đó, đã rất lâu rồi chúng ta chưa được thưởng thức tiếng đàn thần thánh của tỉ.
Người người đều nhao nhao, vô cùng mong chờ, ánh mắt trông ngóng vô cùng. Hàng Thanh Nhi chậm rãi chớp hai hàng lông mày hai lần, vẻ mặt suy nghĩ gì đó, nàng không nói gì, biểu lộ này lại càng làm người ta yên lặng. Đúng là mĩ nữ, cho dù một cái nháy mắt cũng toát ra vẻ yêu kiều khiến người ta say mê. Bên cạnh Hàng Thanh Nhi, Ngọc Yên Mĩ miệng nhỏ không ngờ mở lời, từ đầu buổi tới giờ nàng rất ít khi nói. Không nghĩ là lần này lại lên tiếng với Hàng Thanh Nhi.
- Thanh Nhi à, nếu mọi người đều mong chờ thì muội lên đàn một khúc đi, dẫu sau tỉ cũng rất lâu rồi chưa được nghe muội đàn..
Giọng của Ngóc Yên Mĩ trong trẻo vô cùng cuốn hút, chỉ một câu đã làm lòng người phấn chấn, nhất là nàng đã lên tiếng giúp họ. Hàng Thanh Nhi tâm tư có hơi chút không muốn, thế nhưng Ngọc Yên Mĩ đã nói như vậy, nàng không thể từ chối được rồi. Chậm rãi lấy ra một cây đàn, không khác đàn tranh là bao nhiêu. Hàng Thanh Nhi lên tiếng nói:
- Nếu chư vị đã muốn nghe, Thanh Nhi đành bêu xấu vậy!
Nàng giọng nói nhẹ nhàng, bước chân chậm rãi đi lên phía bàn trên cùng. Bóng hình yểu điệu nhẹ nhàng ngồi xuống, đàn đặt trước mặt. Hàng Thanh Nhi nhắm mắt lại, dáng vẻ thật làm người ta mê mẩn. Một lát sau, ngón tay nàng bắt đầu di chuyển trên dây đàn, những âm thanh trong trẻo nắn nót đi vào trong không gian. Không gian yên tĩnh, từng âm điệu du dương đi vào lòng người. Ánh mắt mọi người đều như say mê, nhiều người như đi vào cõi nhân gian, nhiều người thì nhắm mắt tâm tình thả theo những âm thanh của tạo hóa. Một khúc này chỉ có vài phút, thế nhưng khi kết thúc, không ngờ đã khiến vài người ngộ ra võ đạo. Ngay lập tức đột phá khỏi khốn cảnh vây lấy bản thân bao lâu nay. Thật không thể tin vào mắt, nhưng đó lại là sự thật.
Vũ Vấn Sơn đứng dậy, ngay lập tức lên tiếng khen ngợi:
- Tiếng đàn của Thanh Nhi sư muội quả là nhân gian tạo hóa, âm thanh du dương đi vào lòng người. Khiến người ta không thể cảm khái nhân sinh, mang theo tính cảm đi vào từng âm điệu. Chỉ một khúc này, muội đã có thể xứng với thiên hạ bậc tông sư rồi!
Câu nói của Vũ Vấn Sơn không hề nói quá, cầm nghệ của Hàng Thanh Nhi thật sự có thể đạt tới cấp tông sư. Mỗi thanh điệu đều toát lên được khí chất của nàng.
- Ha ha ha, Thanh Nhi sư muội, ta đây tính cách đơn giản, mặc dù không thể hiểu được như tên chết tiệt Vấn Sơn kia, nhưng có thể khẳng định một chữ tuyệt. Ta nghe xong thần trí vô cùng thanh thản.
Một nam tử lên tiếng nói. Hắn thân hình cao lớn, bắp tay cuồn cuộn sức mạnh. Mặt mũi vô cùng nghiêm túc, nhưng khi cất tiếng cười lại vô cùng hào sảng, không câu lệ tiểu tiết. Hắn thuộc loại người mang đến cho người ta sự thân cận ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
- Đa tạ Vũ sư huynh, đa tạ Lã sư huynh. Tiểu muội chỉ có chút tài mọn này, không dám tự cao tự đại!
Hàng Thanh Nhi vô cùng khiêm tốn nói. Hai tay hơi ấn vào dây đàn. Đây là cây đàn mà khi xưa mẫu thân nàng để lại, vật tuy không quý giá, nhưng nó chính là theo nàng lớn lên. Là kỉ vậy duy nhất còn lại của mẫu thân nàng. Vũ Vấn Sơn không thèm để ý những lời Lã Cuồng nói, tên này chỉ là kẻ đầu óc đơn giản, không có khả năng tranh chấp với hắn. Hắn chỉ e ngại một kẻ khác, kẻ đó cũng theo đuổi Hàng Thanh Nhi, chính là Cửu Long. Thế nhưng tên Cửu Long này đã bế quan một tuần liền, thế nên buổi hôm nay, hắn không có mặt. Vũ Vấn Sơn ngay lập tức thể hiện về mặt âm luật mà hắn đã cố học bấy lâu nay để theo đuổi Hàng Thanh Nhi. Hắn đã tìm hiểu ra, Hàng Thanh Nhi yêu âm luật, yêu Cầm nghệ. Chỉ cần hắn xuất sắc về khoản này thì có thể khiến nàng chú ý tới hắn. Thế nhưng bấy lâu nay Hàng Nhi vẫn chưa từng tỏ ra khâm phục hắn, vì với nàng, kiến thức của Vũ Vấn Sơn còn thua kém nàng, làm sao khiến nàng chú ý. Thậm chí nàng còn có chút ghét bỏ. Nàng không phải kẻ ngốc, nàng vẫn nhận ra những kẻ tiếp cận nàng có ý gì. Thân là con gái của Tông Chủ Hàng Vô Ưu, nàng không khác gì một đích đến của vô số nam đệ tử.
Một bên đoàn người xì xào bàn tán, Hàng Thanh Nhi chậm rãi đi về chỗ ngồi của nàng. Ánh nắng chiều đã gần như heo hút. Không gian đã bắt đầu chuyển dời màu sắc.