Hàng Vô Ưu gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, dường như với hắn đây là thói quen mỗi khi suy nghĩ chuyện gì.
- Tông chủ, chúng ta có nên ra mặt không?
Người áo đen đứng phía sau lên tiếng hỏi. Ánh mắt lạnh lùng chờ đợi. Hàng Vô Ưu một lúc sau mới cười lên tiếng:
- Không làm gì cả, Lưu Vân Tông yên bình quá lâu rồi, cứ để tiểu tử đó quậy phá, dẫu sao mấy tên nhóc này càng ngày càng tự phụ. Nên để cho bọn hắn nếm chút thảm hại đi!
- Vậy còn chuyện của Tiểu thư?
Người kia lại lên tiếng hỏi. Hàng Vô Ưu lại trầm ngâm một chút. Tinh quang hai mắt lóe lên:
- Cứ theo dõi, nếu tiểu tử đó thật sự mạnh mẽ như vậy, ta cũng không ngại giao Thanh Nhi cho hắn!
Hàng Vô Ưu mỉm cười. Một hình bóng lại xuất hiện trong đầu hắn. Hai mắt Hàng Vô Ưu trở nên nhu hòa hơn, miệng lẩm bẩm:
- Lệ Vân à, Thanh Nhi đã có ý trung nhân rồi. Con gái lớn rồi, ta thật nhớ nàng, thật sự rất nhớ!
Hàng Vô Ưu rơi vào hồi ức, bóng đen phía sau dần dần lùi ra, lẩn vào bóng đêm biến mất.
Lưu Vân Tông ngày hôm sau vô cùng náo động. Một tin tức động trời lan truyền chóng mắt. Tin tức khiến ai nghe xong cũng giật gân vô cùng. Thiên Hạ hội nửa đêm hôm qua, một trăm vị đệ tử nội môn đứng đầu bị người ta đến đánh bầm dập, nhà cũng bị đốt thành tro bụi, thậm chí đến một mảnh than cũng không thấy. Hoàn toàn là bị đốt thành tro. Thế lực bia mật nào có thể làm được như vậy, ai ai cũng bàn tán. Người ta đều nghĩ ngay tới Ưng Hạ hộ hoặc Chiến hạ hội. Không ai nghi ngờ đến Phong Hạ hội hay Bích Hạ hội cả. Tất cả đều biết Phong Hạ hội và Bích Hạ hội đều là do hai vị nữ tiên tử cầm quyền, việc này nhất định không thể do hai nàng làm hay tham dự. Người ta chỉ nhận thức một là Ưng Hạ hội, hai là Chiến hạ hội, ba là cả hai trận doanh này cùng làm. Một số đệ tử nội môn càng đào sâu hơn, cho rằng ý kiến thứ ba là khả quan nhất. Dù sao một trăm vị đệ tử nội môn của Thiên Hạ hội đều là cao thủ, không phải quả hồng mềm cho ai muốn nắn thì nắn. Thế nhưng vì sao? Chỉ vẻn vẹn một canh giờ, một trăm người bị đánh cho bầm dập, nhà cũng bị đốt luôn. Tuy Thiên Hạ hội không nói nhưng ai cũng phỏng đoán rằng, ít nhất là cần hai đến ba cao thủ ngang cấp thì mới làm được chuyện này. Vậy khả năng thứ ba là cao nhất.
Trong khi bên ngoài đang sục sôi ban tán, đâu đâu cũng vô cùng náo nhiệt thì tại Thiên Hạ hội. Trụ sở của Thiên Hạ hội nằm ở một đại sơn khá lớn. Nơi đây được coi là nơi tụ tập của Thiên Hạ hội mỗi khi có sự kiện lớn cần bàn bạc. Lúc này Vũ Vấn Sơn hai mắt đang đỏ rực lửa giận. Một trăm tên đệ tử nội môn dưới tay hắn, không ngờ chỉ một đêm bị người ta ám toán, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng, tĩnh dưỡng nửa tháng một tháng là có thể bình thường trở lại, thế nhưng đây đúng là cái tát vô cùng đau vào bộ mặt của Thiên Hạ hội. Một cái tát vào mặt Vũ Vấn Sơn hắn.
Đám đệ tử xung quanh không ai dám nói gì, toàn bộ đều sợ hãi. Vị hội trưởng này của bọn chúng đã không giận thì thôi. Nếu mà điên lên thì đúng là không thể biết hắn sẽ làm gì.
- Thủ Đa, ngươi nói đi, có biết kẻ đó là không? Bọn chúng có bao nhiêu người, thực lực thế nào?
Vũ Vấn Sơn liên tục hỏi. Thủ Đa hôm nay đã được đưa về nơi này tĩnh dưỡng. Nhà của hắn thì đã bị người ta đốt rồi, hiện tại thân thể lại bị thương. Thủ Đa hai mắt nổi lên tức giận, lại có chút sợ hãi, run rẩy nói:
- Bọn hắn có hai người, thực lực quá kinh khủng, dường như, dường như...
Thủ Đa khó khăn nói, dẫu sao hắn cũng không rõ đối phương thực lực ra sao?
- Thế nào? Nói đi!
Vũ Vấn Sơn lại lên tiếng hỏi. Xung quanh đám người đều nín nặng chờ đợi. Thủ Đa trong đầu nhớ lại cảnh tượng hôm qua, thất thần một lúc mớ lên tiếng:
- Đối phương dường như là kim thần cảnh, ta không hề có khả năng chống lại, chỉ một đấm một đá, ta đã mất đi sức chiến đấu rồi!
Hít!!
Đám người kinh hãi. Một đấm một đá đã bệt đất. Đối phương kinh khủng như vậy? Phải biết là Thủ Đa đã là ngân huyền đỉnh phong, đột phá kim thần đã là chuyện ngay trong tầm tay, vậy mà một đấm một đá đã đi tong, không thể phản kháng?
Vũ Vấn Sơn mặt mũi vô cùng âm trầm, không ai rõ là hắn đang nghĩ gì. Vài người đã chạy tới, đám người này đều là từ các phòng bên cạnh tới, kết quả cũng không khác lắm. Chỉ là các nơi khác, người đến cũng chỉ có một kẻ áo đen. Không ai qua được một đấm của hắn. Một đấm đã gục.
Vũ Vấn Sơn nghe được hai hàm răng nghiến ngấu. Rõ ràng đây nhất định là hai kẻ kia hợp lại, nếu không bọn chúng không thể đủ nhân lực mạnh mẽ mà một đêm tấn công toàn bộ người của Thiên Hạ hội.
Vũ Vấn Sơn gầm lên một tiếng:
- Cửu Long, Lã Cuồng, nhất định Vũ Vấn Sơn ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu!!