Cẩu ca vốn có tính háo sắc, thế nhưng cũng phải rùng mình, không dám nhìn vào ả. Hai mắt ngước lên trên trời mà nói:
- Mạc Chính Sầu, Hàn Lộc, Thủ Đa. Ba người các ngươi không ngờ cũng có ngày hợp tác với nhau. Quả là chuyện lạ trên đời lúc nào cũng có.
Mạc Chính Sầu hé miệng cười duyên dáng, không nói gì. Ánh mắt vũ mị liên tục chiếu đến vài người trong đám đệ tử của Khăn Quàng Đỏ.
- Hừ. Cẩu tử nhà ngươi quá huênh hoang rồi. Trong mắt ta ngươi chỉ là một con kiến mà thôi. Chỉ cần giẫm đạp tùy ý ngươi tất vong mạng.
Tiếng nói thâm trầm phát ra. Người nói chính là Thủ Đa. Hắn thân là phó hội trưởng của Thiên Hạ hội. Lần này ba thế lực đồng lõa với nhau cố ý phá bỏ thế lực mới này. Cũng bởi Hoàng Minh thanh danh quá lớn, ngang trời xuất thế. Cẩu ca lại vô cùng thông thạo lôi kéo. Thế lực Khăn Quàng Đỏ này phát triển quá nhanh, ảnh hưởng rất lớn đến bọn chúng. Lần này dụ được bọn hắn lên diễn võ trường là kế hoạch đã nằm trong tính toán. Bọn hắn đã âm thầm nhờ vào lần động thủ này mà muốn đường đường chính chính tiêu diệt tinh anh của thế lực mới.
- Các ngươi định lấy ba chọi một sao?
Một âm thanh băng lãnh vang lên. Một đoàn người tiến đến, dẫn đầu không ngờ là Hàng Thanh Nhi cùng Ngọc Yên Mĩ.
- Hàng Sư tỉ, Ngọc Sư tỉ!
Toàn bộ đệ tử tại nơi này đều cúi đầu chào. Đây là lễ tiết phải có khi gặp đệ tử hạch tâm. Thủ Đa, Hàn Lộc, Mạc Chính Sầu hơi do dự. Bọn hắn không ngờ tới hai nàng lại xuất hiện. Theo tình hình như là muốn trợ giúp đối thủ.
- Hàng Sư tỉ, Ngọc Sư tỉ, đây là do Khăn Quàng Đỏ công nhiên khiêu chiến ba nhà chúng ta. Hai vị sư tỉ có thể hỏi mọi người.
Mạc Chính Sầu giọng nói vang lên đầy mị hoặc. Mị công chính là tu luyện như thế. Đến từng câu nói bình thường cũng có thể khiến người ta rơi vào mê mẩn. Ngọc Yên Mĩ hơi nhíu mày. Nàng không hề thích vị nữ đệ tử này nếu không muốn nói là chán ghét. Với nàng, mị công chẳng khác gì là tà thuật.
- Hừ, đừng có giả bộ. Cửu Long, Vũ Vấn Sơn, Lã Cuồng. Ta biết ba vị sư huynh ở đây, cũng không nên giấu mặt nữa.
Hàng Thanh Nhi dùng Linh lực khiến giọng nói vang khắp diễn võ trường. Hàng Ngàn đệ tử lần đầu tiên thấy nữ thần ngữ khí nặng như vậy, không ai dám nói lời nào. Hơn mấy ngàn người mà yên tĩnh vô cùng.
- Ha ha ha, Thanh Nhi sư muội. Dường như muội lại có đột phá, chúc mừng chúc mừng!
Một tràng cười cũng tiếng nói sang sảng đầy mạnh mẽ vang lên. Một bóng hình đang phi thân tiến tới võ trường. Người tới thân hình to cao lớn, bắp tay cuồn cuộn, khuôn mặt chữ điền. Hắn chính là Lã Cuồng. Thấy Lã Cuồng, Mạc Chính Sầu hai mắt chợt nhu hòa vô cùng.
- Đúng là nên chúc mừng Thanh Nhi sư muội rồi!
Ngay sau đó là một tiếng nó khác vang lên. Một thanh niên anh tuấn xuất hiện, tốc độ khá nhanh, thoáng chốc đã đứng trên diễn võ đài. khuôn mặt thanh tú, vô cùng tự tin. Hắn là Vũ Vấn Sơn.
- Thật không ngờ tụ tập đông đủ thế này, ta thật háo hức đấy!
Cửu Long cũng xuất hiện. Vậy là năm đệ tử hạch tâm đều đã có mặt rồi, không khí có chút gượng gạo không còn hòa hợp nữa.
- Ba vị sư huynh, thật không ngờ ba người các ngươi lại có thể cùng hợp tác chèn ép một vị sư đệ như thế. Quả là khiến ta nhìn bằng một con mắt khác.
Hàng Thanh Nhi không ngại ngần gì chỉ trích thẳng thắn. Ba người đều không nói gì, chỉ cười trừ cho qua. Hiện tại có nói gì cũng không quan trọng. Da mặt cũng đã xé đi rồi.
- Thanh Nhi sư muội, cũng không thể trách bọn ta, Khăn Quàng đỏ phát triển quá mức khủng bộ. Chúng ta không thể ngồi yên như vậy.
Vũ Vấn Sơn lên tiếng nói, ánh mắt của hắn rơi vào đám đệ tử của Khán Quàng Đỏ. Cửu Long như hiểu ý, ngay lập tức nhìn về phía đó và nói:
- Khăn Quàng Đỏ sao? Hiện tại cho các ngươi một cơ hội, từ bỏ Khăn Quàng Đỏ, gia nhập một trong ba thế lực của chúng ta, các ngươi sẽ được ưu tiên toàn bộ hai năm tài nguyên. Thế nào?
Lời nói của hắn làm cho toàn trường sôi trào. Hai năm tài nguyên của một đệ tử nội môn. Đây là một số tài nguyên vô cùng lớn. Thậm chí có thể khiến một vị ngân huyền đột phá nhanh chóng, bước vào ngân huyền viên mãn. Thật không ngờ ba thế lực lại chịu bỏ vốn liếng như vậy. Quá khoa trương, đây chính là lấy lợi ích mà mua chuộc lôi kéo. Mua chuộc trắng trợn.
Hàng Thanh Nhi hai mắt lóe lên tia lửa. Ngọc Yên Mĩ hơi nghiêng đâu, không biết nàng đang nghĩ gì. Mĩ nhân thần bí vô cùng. Rất ít khi để lộ tâm tư, không ai có thể cảm nhận được suy nghĩ trong đầu nàng là gì.
Cẩu ca hai mắt tức giận vô cùng. Hắn hừ một tiếng, lợi ích như vậy, hắn biết rõ ràng là sẽ rất nhiều người động tâm. Quả nhiên như vậy, người chết vì lợi ích, chim chết vì miếng ăn. Trong hàng ngũ đã bắt đầu có người tiến ra.
- Ta từ bỏ, ta muốn gia nhập Thiên Hạ!
Một thanh niên bước ra khỏi hàng, tháo chiếc khăn quàng ném xuống mặt đất. Tiến tới phía bên đối diện.
- Ta cũng từ bỏ!
- Ta cũng vậy!
- Ta cũng thế!
Có người khởi xướng tất nhiên sẽ có người làm theo. Ngay lập tức tiếng chửi bới vang lên không ngớt.
- Lăng lăng, ta thật không ngờ các ngươi lại là người tham lợi ích như vậy, ta khinh thường!
- Vệ Nam, Ta thật không ngờ, ngươi lại đầu hàng bỏ ta lại. Thật đã nhìn lầm ngươi.
Vũ Vấn Sơn nhếch miệng cười. Hắn vô cùng hài lòng. Đây là tính huống mà hắn đã đoán ra. Có kẻ nào mà chịu được cám dỗ lợi ích chứ. Kẻ nào dại dột vì một kẻ không rõ tiền đồ mà đi theo.
Chỉ mấy phút đồng hồ, hơn một trăm đệ tử Khăn Quàng Đỏ chỉ còn lại hai mươi bốn người. Những người này ngoài căm phẫn, thất vọng, thì chiến ý tăng cao. Bọn hắn là những người thần tượng Hoàng Minh thật sự. Bằng hữu của bọn hắn vậy mà tử bỏ hàng ngũ, bị đối phương dụ dỗ. Quả thật là đáng hận. Cẩu ca nắm chặt tay, hắn chỉ muốn tiến tới, chém cho mỗi tên một kiếm. Thế nhưng hắn biết, mình không có thực lực ấy. Hàng Thanh Nhi ánh mắt lúc này đã híp lại. Nàng đã thực sự nổi giận. Nàng không muốn nhìn công sức của Hoàng Minh rơi xuống sống xuống biển. Ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo.
- Thanh Nhi sư muội, cũng đừng có trách ta, hiện tại muội cũng thấy rồi. Ta đây không hề ép buộc bọn hắn, là bọn hắn tự nguyện.
Vũ Vấn Sơn lên tiếng thanh minh, thế nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên nụ cười chiến thắng.
- Hừ, các người thật quá đáng rồi. Chèn ép người ta đến bước đường cùng sao?
- Thanh Nhi sư muội, ta thật không hiểu sao muội lại vì Hoàng Minh ra mặt. Chẳng lẽ muội thật sự có tình ý với hắn.
Cửu Long ở một bên khó chịu nói. Mĩ nhân trong lòng bao năm, bỗng nhiên bị một tên đệ tử mới đến cướp đi. Liệu kẻ nào có thể chịu đựng được nỗi hận này. Lã Cuồng đứng ở bên ngoài, hai tay khoanh lại trước ngực. Dù hắn có tham gia cùng hai kẻ kia, thế nhưng cũng không phải thật sự muốn gây hấn.
- Vũ Vấn Sơn, Cửu Long, Lã Cuồng. Các ngươi hãy nhớ lấy, Hoàng Minh lão đại nhất định sẽ quay lại, nhất định không tha cho các ngươi!
Cẩu ca hai tay nắm chặt, điên cuồng nói.
Vũ Vấn Sơn hai mắt lóe tinh quang. Sát khí vụt tới khiến Cẩu Ca kinh hãi ngã ngửa ra sau. Ngay lập tức được hai đệ tự đỡ lấy. Cẩu ca mặt mũi trắng bệch, vô cùng kinh hãi.
Vũ Vấn Sơn hừ lạnh một tiếng:
- Con kiến hôi mà cũng dám lên tiếng mắng ta, hôm nay ta ở đây, để xem Khăn Quàng đỏ gì đó của các ngươi khiêu chiến thế nào. Để xem các ngươi với bằng đấy người, hôm nay chỉ sợ không còn sống mà quay về!
Đe dọa, đe dọa trực tiếp, không hề che giấu.
- Ta lại muốn xem, kẻ nào có thể diệt Khăn Quàng Đỏ?
Một tiếng nói vang dội toàn bộ diễn võ trường. Tiếng nói đầy vẻ lạnh lùng. Chứa đầy ý tứ.
- Kẻ nào?
Cửu Long quát lên.