Đã qua thời gian một tuần, Cáp Sâm ngũ huynh đệ vẫn vô cùng nghiêm túc canh gác sâm nghiêm. Ngoài thay nhau hai người nghỉ ngơi một chút thì lúc nào cũng có ba người nghiêm mật thủ hộ ngoài gian phòng của Hoàng Minh. Bọn hắn từ lúc Hoàng Minh hiển lộ thực lực cùng tài phú đều đã vô cùng toàn tâm toàn ý đi theo Hoàng Minh rồi. Chính là lúc này Cáp Vĩ mới đi tới nói nhỏ với Cáp Sâm:
- Đại ca, thiếu gia bao giờ mới xuất quan đây, đã một tuần lễ rồi. Ngày mai là ngày Thiếu gia sẽ phải xuất phát đi đến Kiếm Thánh Học viện đấy.
Cáp Sâm hai hàng lông mày đen rậm rạp cũng nhíu lại, nghĩ một lát rồi mới trả lời:
- Đợi đến tối nay, nếu thiếu gia không trở ra, ta sẽ quấy rầy người một chút!
Cáp Vĩ gật đầu, ý định quay lại vị trí bên cánh gian phòng. Thế nhưng lúc này cửa phòng đã chậm rãi mở ra. Hoàng Minh mang theo tâm tình rất không sai. Khóe miệng lại có chút nhếch lên.
- Thiếu gia!
Cáp Sâm, Cáp Vĩ lập tức hành lễ. Từ phía sau nhà, Cáp Đốn cũng xuất hiện hành lễ. Hoàng Minh gật đầu nhìn ba người một chút, đoạn nói:
- Tốt rồi, đi ra bên Tác Hi xem!
Hoàng Minh nói xong, chậm rãi rời đi. Ba người Cáp Sâm, Cáp Vĩ, Cáp Đốn cũng là đi theo. Hoàng Minh đi lại trong thôn nhỏ này. Toàn bộ người trong thôn thấy hắn đều vui mừng hành lễ, ai cũng mang một vẻ mặt đầy sùng bái. Hoàng Minh cũng đầy thân thiện mà gật đầu, không hề có chút cao ngạo nào. Tới một khoảng đất trống sau thôn, rõ ràng nghe thấy âm thanh đều đặn của một đám trẻ con. Nhìn từ phía xa đã thấy một đám thiếu niên đang đánh ra quyền cước. Mỗi quyền đều kéo theo một tiếng hô khí thế. Tác Hi chính là ở chỗ này theo dõi đám trẻ tập luyện. Thấy Hoàng Minh cùng ba người Cáp Sâm, Cáp Vĩ, Cáp Đốn đến thì cũng đi tới đón:
- Thiếu gia, ngươi đã xuất quan?
Tác Hi lên tiếng chào. Hoàng Minh gật đầu, nhìn một chút tu vi của Tác Hi, mỉm cười hài lòng vô cùng.
- Nguyên anh tầng ba sao? Rất nhanh tiến vào trung kì cảnh giới rồi, khá lắm!
Hoàng Minh kinh ngạc cùng vui vẻ. Itachi không hổ là thiên tài. Lúc trước chính là không có công pháp cùng tài nguyên tu luyện, thế nên việc tăng tiến thực lực rất chậm. Chỉ hơn một tuần, nhờ vào đan dược cùng công pháp Hoàng Minh đưa cho. Tác Hi vượt trội khủng bố, tốc độ tiến giai càng làm cho người ta líu lưỡi. Hoàng Minh cũng không biết, Tác Hi một ngày chính là dành ba giờ để huấn luyện đám thiếu niên kia, ba giờ để ngủ thì còn lại toàn bộ đều danh cho tu luyện. Hắn chấp nhất như thế, tiến bộ lại cực nhanh. Đám thiếu niên kia đồng thời cũng đánh ra đòn cuối cùng. Ngay sau đó là đứng tại chỗ thở ra một ngụm trọc khí. Bọn chúng đều rơi vào dưới mười hai tuổi. Toàn bộ đều là tiểu hài tử trong thôn cùng một số hài tử là người của U Chính Hải gia tộc. Hoàng Minh ánh mắt nhìn xuống phía dưới đám thiếu niên này. Ánh mắt hắn quét qua người nào, người đó đều bất giác ưỡn ngực thẳng lưng. Hoàng Minh chỉ cười cười, có chút hài lòng. Hắn đã thành lập không ít các thế lực nhỏ ngoài Thiên Sát. Tỉ như Khăn Quàng Đỏ, Hoa Anh Đào, Akatsuki, Thiên Thai Lâu, Thiên Thượng Nhân Gian, và lớn nhất chính là Thiên Sát. Hiện giờ tại Vĩnh Tiên đại lục này, hắn cũng tại đây muốn thành lập một đội ngũ khác. Hoàng Minh quay về phía Tác Hi, vị thiên tài làng lá này hiện tại theo hắn, mang trong người một sứ mạng mới, tiềm lực kinh khủng vô cùng. Nhất định sẽ là thanh lợi kiếm khủng bố nhất trong tay Hoàng Minh.
- Tác Hi!
Hoàng Minh bất chợt lớn tiếng hô lên. Tác Hi chính là giật mình, thế nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, lập tức quỳ một chân thi lễ, miệng lên tiếng:
- Có!
Hoàng Minh ánh mắt lóe lên tia sáng kì lạ, nói:
- Ngay bây giờ, dưới sự chỉ huy của ngươi, ta tuyên bố thành lập một chi thế lực trong bóng tối, chính là duy nhất thế lực sau lưng ta, giúp ta giải quyết những sự việc quan trọng!
Tác Hi chấn động. Phía sau lưng Hoàng Minh, Cáp Sâm, Cáp Đốn, Cáp Vĩ cũng chấn động. Bọn hắn không thể ngờ Hoàng Minh lại muốn thành lập một thế lực phía sau lưng hắn. Tác Hi tâm thần chấn động. Lúc trước Hoàng Minh nói hắn tập hợp một đám trẻ lại hắn cũng đã nghi ngờ đoán ra một chút. Thế nhưng hôm nay khi nghe Hoàng Minh chính miệng nói ra thì lại có chút rung động.
- Các ngươi từ giờ sẽ có một danh hiệu riêng, chính là ANBU!
- ANBU?
Tác Hi hơi kinh ngạc, mặc dù không biết ý nghĩa của từ đó là gì, thế nhưng hắn cũng không hỏi. Nhanh chóng lĩnh lệnh. Hoàng Minh ném cho Tác Hi một nhẫn trữ vật, lên tiếng:
- Bên trong là đan dược, linh thạch, công pháp, chiến kĩ, chiến phục. Ngươi hãy tự sắp xếp. Trong vòng ba tháng, dẫn theo đội viên tiêu diệt Phúc Đặc gia tộc. Nhất định phải hoàn thành! Hoàng Minh đưa ra chỉ lệnh, sau đó rời đi. Cáp Sâm ba huynh đệ nhìn về phía Tác Hi đầy hâm mộ. Thật không ngờ Tác Hi lại được thiếu gia tín nhiệm như vậy. Tác Hi hai mắt có chút hơi hồng lên, thế nhưng rất nhanh khôi phục trạng thái, hướng về phía ba người Cáp Sâm, Cáp Vĩ, Cáp Đốn mà hừ lạnh nói:
- Còn không đứng vào hàng?
Cáp Vĩ trợn tròn mắt, ngón tay chỉ vào mặt của hắn. Ý là hắn cũng nằm trong cái đội ngũ nãy sao?
Cáp Sâm không tỏ ra kinh ngạc, tiến đến đứng vào phía trên đội ngũ thiếu niên kia. Cáp Vĩ cùng Cáp Đốn thấy đại ca đã đứng ra, nhanh chóng làm theo. Tác Hi lúc này mới mỉm cười, hai mắt đầy vẻ cuồng nhiệt, lẩm bẩm:
- Ba tháng, ta có ba tháng!