Hoàng Minh rót một li, nâng lên:
- Hai vị Huynh đệ chắc từ nơi khác đến, li này là ta đại diện Thái Minh trấn kính hai vị, xin đừng cự tuyệt!
Trương Vô Kỵ ánh mắt có chút giãn ra, quay sang nói:
- Đồng bạn ta có chút thân thể không khỏe, để ta thay hắn tiếp!
Chu Du hai mắt sáng ngời, mặc dù mặt mũi tái nhợt nhưng khí chất vẫn không có mất đi. Miệng treo một nụ cười:
- Vô Kỵ à, nơi đây cách xa Lôi Trấn tông ngàn dặm, với lại, thân thể ta thế nào ta biết rõ, huynh đệ này có lòng như vậy, không nên làm mất hứng chứ!
- Thế nhưng...
Trương Vô Kỵ hai lông mày đen nhíu lại, khuôn mặt lo lắng.
Chu du vỗ vỗ vai hắn, hai tay nâng chén rượu lên.
Biết không ngăn được, Trương Vô Kỵ cũng đành làm theo.
- Tốt, Sảng khoái!!
Hoàng Minh cười to, đoạn nâng lên tính uống thì bỗng nhiên có tiếng nói ngăn lại.
- Các vị huynh đệ này, không khí có chút ý tứ, tại hạ họ Đoàn, tên một chữ Dự. Liệu có thể cùng các vị tiếp một chén sao??
Không biết từ lúc nào, bên cạnh bàn bốn người đã xuất hiện một thanh niên cực kì tuấn tú. Hai mắt hơi híp, lông mi cong, khuôn mặt rạng ngời sức sống. Nếu so sánh, không khác gì nam thần của phim ngôn tình cả, chỉ có chút còn trẻ tuổi mà thôi.
Hoàng Minh động tác dừng lại, có chút cứng nhắc. Bên tai lại là tiếng thông báo của hệ thống.
- Tinh tinh, chúc mừng chủ nhân tìm được Đoàn Dự, một trong bát hùng, thu được pokeball một quả!
Đúng là tìm mòn gót giày không bằng ngẫu nhiên gặp mặt. Hoàng Minh cảm giác được ông trời đang chiếu cố hắn. Đang nói không có chút tin tức nào về bát hùng. Vậy mà tự nhiên lòi ra đã 3 vị.
- Nào nào, ngồi đi, không sao hết! Càng đông càng vui!
Hoàng Minh sung sướng cười lớn.
Đoàn Dự lấy một chiếc ghế, ngồi xuống cạnh tiểu bàn tử.
-Tiểu bàn tử, ngươi cũng tham gia cho náo nhiệt nào!
- Được thôi! Tên nào uống không hết là con rùa.
Tiểu bàn tử hống lên một câu khiến mọi người phì cười.
Chạm một tiếng 5 người cạn li một hơi hết sạch. Chỉ có chút Chu Du uống một li, sắc mặt có chút tái hơn. Nhưng vẫn cười tươi.
Hoàng Minh biết, lúc này hắn nên là người cầm lái.
- Ta họ Hoàng, tên hai chữ Chấn Minh.
Rất vui được làm quen với chư vị huynh đệ
Đoàn Dự hai mắt híp lại, nghe tên là có thể biết người Hoàng gia. Bên kia Chu du chắp tay.
- Ta họ Chu, khi xưa phụ thân nói sinh ra khi phụ mẫu đi lịch lãm. Đặt là Du, ý nói bôn ba.
- Ta Họ Trương, Tên Vô Kỵ.
Đến lượt Trương Vô Kỵ lên tiếng.
Lúc này bốn người đều rõ ràng, quay qua nhìn tiểu bàn tử.
Tiểu bàn tử giật mình, có chút không quen. Tổ sư, báo tên thôi mà có cần đồng loạt quay nhìn lão tử.
- Ta họ Vũ, gọi Vũ Văn Thành Đô!
Á đù, Hoàng Minh giật thót.
Bên tai lại vang lên tiếng thông báo. Không cần nghe cũng biết đó là báo gì. Hoàng Minh chỉ bất ngờ quá mức, không nghĩ tới tiểu bàn tử ở với hắn bao lâu nay lại là một trong bát hùng. Ngẫm lại cũng đúng. Từ trước tới giờ chỉ gọi là tiểu bàn tử, không thì Vũ bàn tử, chả bao giờ Hoàng Minh hỏi tên tiểu tử này cả.
Vậy là, vậy là tìm đủ rồi sao?
Cũng quá dễ dàng chứ nhỉ.
Hoàng Minh không biết nói sao?
- Hoàng Minh, ngươi sao thế?
Vũ bàn tử đưa tay trước mắt Hoàng Minh vẫy vẫy mấy cái. Hoàng Minh mới giật mình tỉnh lại
Quá thất thố rồi.
Hoàng Minh vui quá mà không ngậm miệng cười lại được.
- Ta không sao?
- Tất nhiên là ngươi không sao? Thế nhưng mà có người tìm ngươi kìa!
Tiểu bàn tử cất giọng, hai mắt không cho là đúng.
Ai tìm ta cơ?
Hoàng Minh khó hiểu, quay lại sau lưng đac thấy có người. Người tới không ngờ lại là 3 huynh đệ Kiều Phong, Lệnh Hồ Xung và Tiểu Ngư Nhi. Không đúng, vẫn còn một người.
Đây là, một thiếu niên đứng phía sau, Hoàng Minh lại ngẩn ra, đây không phải Triệu Vân Triệu Tử Long sao?
- Đại ca, Triệu Vân tới tìm đại ca, bọn ta tìm quán ăn khắp thành mới thấy ngươi đấy!
Tiểu Ngư Nhi lanh chanh báo công. Hoàng Minh không biết nói thế nào để biểu hiện được cảm giác của mình bây giờ.
Phải nói con mẹ nó, quá đã.
8 Thằng đệ xuất hiện luôn rồi. Vội vàng kêu đám người ngồi. Lúc này hai bàn ăn được ghép lại. Tổng cộng 9 người. 9 thiếu niên, không khí hơi có chút gượng ép. Một phần lạ lẫm, thêm một phần quỷ dị.
Hoàng Minh thấy có chút không đúng, đang tính nói gì đó, bỗng nhiên sắc mặt Chu Du tái đen lại, Trương Vô Kỵ vội vàng rút ra một nắm hình viên thuốc, dốc thẳng cho Chu Du nuốt. Mọi người giật mình, có chút lo lắng. Hoàng Minh lúc này mới là lo nhất. Vậy nên ngay lập tức sử dụng Bách hiểu.
Đây là kĩ năng hắn nhận được ở nhiệm vụ trước.
Bách Hiểu
Chủ động kĩ năng
Vạn vật không qua được ánh mắt ta, vạn vậy không làm khó được ta. Chỉ cần ta muốn, ngươi giấu không được.
Số lần dùng còn lại 100.
Đây là kĩ năng cực tốt, Hoàng Minh giữ mãi không dám dùng. Mỗi lần dùng là ít đi một lần. Thế nhưng lần này không thể không dùng. Hoàng Minh vội vận dụng Bách Hiểu tìm kiếm trên người Chu Du