Lúc bấy giờ tại mảnh sân bằng đá đã có đến hai mươi mốt thân ảnh. Nam có nữ có, hầu hết đều là thiên chi kiêu tử của mỗi bộ tộc tại hoang địa. Bọn hắn đến nơi này đều chia nhau ngồi tại các vị trí yên tĩnh đả toạ. Dường như đã có hiệp định từ trước, không kẻ nào lớn tiếng gây ồn ào huyên náo. Chính là lúc này, lại có bốn thân ảnh đang chậm rãi đi tới. Những người ở đây đều mở mắt quan sát một chút người đang tới. Bốn người này không ngờ lại là hai nhân loại nhỏ bé cùng hai thân thể mập mạp đen trắng. Bọn hắn không phải ai khác chính là Du Ca, Phan Da cùng Hư Trúc và Thư Đồ Sư Lĩnh Chi. Bốn người bọn hắn cùng nhau đi tới nơi này, chỉ là không thấy bóng dáng của Lập Phi. Có lẽ nàng không thể vượt qua bảy tầng tháp của Thập tự Tháp.
- Hừ, Rốt cuộc cũng tới sao?
Ở trung tâm mảnh sân, một tiếng hừ lạnh vang lên. Tiếng nói này hiển nhiên cũng khá quen thuộc. Đối với đám Hư Trúc cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi cũng không khó nhận ra. Kẻ vừa lên tiếng chính là Thặng Sơn của Lang tộc.
- Ha ha, tất nhiên là sẽ tới, chẳng qua hơi vướng chút chuyện lên tới muộn mà thôi!
Du Ca cười lớn, hai con mắt híp lại thành một đường vòng cung.
Những kẻ khác kẻ mỉm cười gật đầu với Du Ca cùng Phan Da. Kẻ lại không nói gì thâm trầm tiếp tục đả toạ đợi khôi phục trạng thái đến mức tốt nhất.
Không ít người vẫn đang hiếu kì hai người Hư Trúc cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi. Đối với những đạo thần thức dò xét tới, hai người Hư Trúc cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi vẫn không có phản ứng gì cả. Bọn hắn vẫn yên ổn ngồi tại chỗ điều tức. Hiện tại nơi mảnh sân này rốt cuộc đã có hai mươi năm người. Hai mươi năm người này thuần một sắc thượng vị thần đại viên mãn. Quả thực là nơi mà thiên tài quy tụ của hoang địa này.
Bỗng nhiên trong thời gian yên tĩnh này, một người đứng lên. Hắn chính là một thanh niên nhân tộc vai hùm lưng gấu. Thân thể hắn từng tấc từng tấc cơ bắp nổi lên. Hai con mắt loé lên tinh mang quỷ dị. Thấy hắn đứng dậy, toàn bộ người ở nơi đây đều nở mắt ra quan sát cước bộ của hắn. Đã có kẻ không nhịn được lẩm bẩm:
- Quy Bất Thiên, hắn rốt cuộc không chờ nổi sao?
Tiếng bàn luận cũng bắt đầu nổi lên.
- Quy Bất Thiên, mười lăm năm trước hắn đã đi tới bậc thang thứ một trăm lẻ hai, không biết năm nay hắn sẽ vượt tới bao nhiêu bậc!
Một mĩ nữ tuyệt trần mỉm cười như hoa xuân đua nở lên tiếng nói. Những người bên cạnh cũng mang theo con mắt chờ mong cùng tràn ngập chiến ý hướng về những bậc thang nối lên trời cao kia.
- Sẽ có một ngày ta có thể leo lên đến bậc thang cuối cùng kia, chạm vào màn sáng ấy!
Một thanh niên có mái tóc bạc lạnh lùng lên tiếng. Không biết hắn đến từ bộ tộc nào, chỉ là khí tức băng lãnh trên người hắn toát ra cũng khiến không ít người cảm thấy lạnh lẽo không thôi. Những người khác nghe hắn nói, trong lòng cũng dâng lên một cỗ chiến ý cùng nhiệt huyết sôi trào.
Phan Da lắc lắc cái đầu lớn của hắn, lấy ra một vò rượu nửa nằm nừa ngồi, một tay chống ngang lưng, một tay cầm vò rượu đưa lên miệng uống ừng tực. Ánh mắt hắn không tự chủ hướng về màn sáng trên cao đầy vẻ khao khát. Trong lúc đoàn người đang hướng về Quy Bất Thiên xem hắn đạp chân lên bậc thanh thứ nhất thì một tiếng choang vang lên. Tiếng động này chính là một vật rơi trên mặt đất mà phát ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng động, ngay cả Quy Bất Thiên đang giơ một chân lên chuẩn bị đạp xuống bậc thang đầu tiên cũng bị âm thanh này làm giật mình. Mọi người phát hiện âm thanh đổ vỡ này chính là vò rượu mà Phan Da lúc nãy đang cầm trân tay. Chính là lúc này Phan Da hắn còn giữ nguyên tư thế, ánh mắt mở to hết cỡ, cánh tay cầm vò rượu vẫn còn run run. Khoé miệng hắn đang có chút co giật, miệng lắp bắp từng chữ:
- Ta...thiên....kia... là....có...người??
Âm thanh của hắn tuy đứt quãng, thế nhưng không hề có ảnh hướng đến đám người xung quanh. Lập tức toàn bộ người ở bên dưới đều hướng ánh mắt theo hướng nhìn của Phan Da. Không nhìn thì thôi, chính là khi cả đám người cùng hướng ánh mắt về phía màn sáng kia, trong đầu mỗi người đều vang lên một tiếng ong ong dữ dội.
Ngây ngốc, sợ hãi, không thể tin vào mắt của mình. Một đám thiên chi kiêu tử vậy mà lần đầu tiên cảm giác mắt mình có chút sai lầm sao? Lại có kẻ lắc đầu mấy lần dường như muốn cho mình tỉnh lại. Thế nhưng mở mắt ra vẫn nhìn thấy một thân ảnh màu đen xuất hiện ở xa xa.
- Có người, có người a!
Một kẻ không nhịn được lẩm bẩm, tiếng nói của hắn tuy không to nhưng trong không khí yên tĩnh đến chết lặng này thì như một hòn đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh vậy.
Toàn trường sôi trào, tất cả đều đứng phắt dậy. Bọn hắn làm sao có thể nhìn lầm đây, quả thực có một người đang ở bậc thang thứ chín trăm chín mươi chín. Ở nơi này hướng mắt nhìn lên đều không thể nhìn rõ người đó là ai, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ mà thôi.
- Là ai? Rốt cuộc là ai? Ai có thể lên tới nơi đó?
Tên thanh niên tóc bạc vừa rồi đã mất đi vẻ lạnh lùng vốn có, hai con mắt tràn ngập lửa giận cùng chiến ý kinh thiên. Không chỉ hắn, ở đây mỗi người một vẻ mặt, mỗi người một ý nghĩ không ai giống ai. Có hâm mộ, có ghen ghét, thế nhưng kẻ đó là ai, tại sao hắn lại có thể đi đến bậc thang kia!