Triệu Vân liên tục ra đòn làm Hoàng Quan Phong lùi tới sát lôi đài. Mắt thấy bờ vực lôi đài đã gần kề, Hoàng Quan Phong nghiến răng quyết định liều mạng. Nếu lúc này hắn không liều mạng đánh lại chỉ sợ sẽ hoàn toàn bị đánh bay khỏi lôi đài.
Quyết định ngạnh kháng, Hoàng Quan Phong từ bỏ phòng thủ nâng cự phủ của hắn đập mạnh tới người của Triệu Vân mặc cho trường thương đâm tới ngực của hắn. Hoàng Quan Phong quyết định lấy đối sách thương địch một ngàn tự tổn tám trăm để phá giải thế cục. Rốt cuộc hắn cũng cược đúng, Triệu Vân không muốn cùng hắn chơi đối pháp này. Điên sao, mục tiêu của Triệu Vân còn rất lớn, hắn không muốn có thương tích vì còn rất nhiều trận khác đang chờ hắn.
Hoàng Quan Phong thấy vậy thừa thắng xông lên, thực lực của hắn mạnh hơn đối phương rất nhiều nhưng lại bị đè đánh làm hắn rất bực tức. Hiện tại là lúc hắn lấy lại thế thượng phong.
- Phủ Cự Đỉnh!
Hoàng Quan Phong hét lớn, Cự Phủ trong tay hắn đột nhiên phát ra quang mang màu vàng kim rực rỡ chói loà. Một búa này đập xuống cực kì chấn động tâm phách toàn trường. Triệu Vân cảm giác được không gian vặn vẹo muốn tránh né thì phát hiện ra một chiêu này không ngờ là pháp tắc không gian. Không gian bị bẻ cong, nếu hắn muốn tránh né sẽ chỉ tránh được môt nửa công kích, vẫn sẽ bị đánh trúng. Nếu vậy chỉ còn cách ngạnh kháng mà thôi. Nghĩ là làm, linh lực xung kích cực mạnh trong người hắn bùng nổ. Hoả thuộc tính cùng Kim thuộc tính phiêu phù mạnh mẽ, Triệu Vân giương kích ra phía sau, thân người hơi cúi xuống quát lớn:
- Bán Nguyệt Thương!
Một thương vung ra để lại tàn ảnh màu đỏ rực loá mắt. Ánh mắt của Hoàng Quan Phong co rút lại, hắn nghiến răng càng truyền vào lực lượng mạnh hơn. Một búa này phải giải quyết được đối thủ.
Chỉ nghe keng một tiếng vang dội hơn, tia lửa bắn ra, một búa một thương va chạm. Cả hai thân ảnh đều lui lại bốn năm bước. Triệu Vân hờ hững nắm chặt trường thương trong tay nhìn Hoàng Quan Phong. Hoàng Quan Phong cũng lui lại bốn bước, bàn chân đã chạm tới mép của lôi đài. Trán của hắn không ngờ xuất hiện vài giọt mồ hôi.
- Một chút nữa là thua rồi!
Hoàng Quan Phong thở ra một hơi thầm cảm thấy may mắn. Trong đầu đã nghĩ tới đánh ở dưới lôi đài không được, dứt khoát phi hành lên trên trời để đánh đi. Vừa nghĩ liền muốn làm, Hoàng Quan Phong đã muốn bay lên trên trời thì ngay vào lúc này.
- Bạo!
Triệu Vân quát lớn một tiếng, trường thương chống mạnh xuống mặt đất. Một làn sóng rung động mờ nhạt bắn ra xung quanh lôi đài. Trên cự phủ của Hoàng Quân Phong không biết từ lúc nào còn thừa lại một đốm lửa nhỏ. Chính là lúc này sóng rung động chấn ra làm đốm lửa kia phát nổ. Một vụ nổ này không gây cho Hoàng Quan Phong thương tích nào nhưng lại khiến thân thể hắn bị chấn lui lại một bước. Trong ánh mắt toàn trường, Hoàng Quan Phong lui ra khỏi lôi đài, hắn đã thua.
Toàn trường yên tĩnh mấy hô hấp, ngay sau đó là tiếng hoan hô rung trời. Thật không nghĩ tới một màn chiến đấu vượt cấp xảo diệu như vậy. Thanh niên đến từ Thiên Sát Đạo Tặc làm cho người ta rung động không thôi.
Trên đài cao, thành chủ Thập Vũ Tiên Dương cũng âm thầm gật đầu. Các trưởng lão cũng không ít người lên tiếng khen hay. Triệu Vân chiến đấu kĩ xảo cùng tính toán nhạy bén khiến nhiều người cảm thán. Hoàng Quan Phong thực lực cảnh giới cao hơn, rõ ràng là chiến thắng cực kì dễ dàng vậy mà một mực bì đè đánh, có lực mà không đánh được quả thực là vô cùng uất ức.
- Nhìn bên kia!
Bất ngờ lại có một vị trưởng lão khác ngạc nhiên hô lên. Những trưởng lão kia cùng thành chủ Thập Vũ Tiên Dương cũng nhìn sang hướng tay vị trưởng lão vừa lên tiếng.
Tại lôi đài thứ ba mươi, có hai thân ảnh đang chiến đấu kịch liệt. Hai thân ảnh này là một nam một nữ. Nữ thân thể yểu điệu lung linh như rắn nước, trong tay nàng là một trường tiên màu xanh lam. Mỗi lần quất ra một roi đều mang theo băng nguyên tố nồng đậm như muốn đóng băng tất cả mọi thứ. Đối diện với thiếu nữ này là một thanh niên mặc trường bào màu xám. Thanh niên này tóc xoăn thả dài ngang vai không buộc. Trên mặt không lộ ra bao nhiều biểu tình. Thân pháp của hắn ổn trọng dứt khoát, hai tay liên tục đánh ra chưởng ấn cực mạnh. Mỗi lần đánh ra một chưởng đều có thể ngăn cản lại một roi của thiếu nữ. Hai người nhanh chóng đánh hơn trăm chiêu ngang sức ngang tài. Thiếu nữ cực kì buồn bực, bởi vì đối thủ của nàng chỉ là một hạ vị thần mà thôi. Lần này sư phụ cho nàng xuống núi tham gia tranh đoạt chiến trường vị diện, nàng cực kì hưng phấn. Không nghĩ tới vừa lên lôi đài hạ được một tên thì kẻ khiêu chiến tiếp theo lại biến thái như vậy. Băng thuộc tính cùng Phong thuộc tính liên tục va chạm, lôi đài chấn động mạnh mẽ.
- Đoạt Ảnh Liên Tiên!
Thiếu nữ hai mắt loé lên tia lạnh lùng, trường tiên của nàng sáng rực lên, toàn thân trường tiên như đóng kết một lớp băng quỷ dị. Vậy mà đóng kết lớp băng này lại không làm cho trường tiên mất đi sự mềm dẻo, thậm chí nó lại tách ra ba bóng ảnh trường tiên nhắm thanh niên kia đánh tới.
Thanh niên thấy được thiếu nữ đã dùng tuyệt chiêu cũng không dám ẩn giấu nữa, đối thủ tu vi còn cao hơn hắn, nếu không đánh ra chưởng pháp mạnh mẽ chỉ sợ sẽ trọng thương liền bị loại.
Nghĩ là làm, thanh niên lăng không bay lên, hai tay khua động vô số thủ ấn, chỉ thấy lòng bàn tay của hắn như hoá thành hai đầu thần long mạnh mẽ, tiếng gầm rú vang vọng xung quanh lôi đài:
- Phi Long Tại Thiên!
Thanh niên đánh xuống mấy trăm chưởng ấn, mấy trăm đầu long tộc ào ào lao xuống, khí thế bá đạo khiến người ta kinh hãi há hốc miệng.