Phượng Cửu Mị vừa lên tiếng liền lần lượt có những cánh tay giơ lên, nhân số đều nhiều đến mười bàn tay. Yên Hàn thở dài một hơi nói:
- Ta đều hiểu tâm tư của các muội, vậy được rồi, năm tháng sau trong số chúng ta ai đi đều phải hết sức cẩn thận!
- Là!
Mọi người đáp lời Yên Hàn, nhìn theo bóng lưng của nàng rời đi. Yên Hàn rời đi, một đám chúng nữ còn nói thêm nhiều chuyện xem thi đấu thế nào. Năm tháng sau chỉ sợ xuất hiện một hồi chiến đấu tranh đoạt vị trí năm người đầu tiên tiến vào tiên giới.
Lúc này không ai phát hiện ra một cái bóng mờ ảo cùng cực đang từ từ di động rời đi. Cái bóng này trong suốt, thậm chí một chút khí tức cũng không có. Lúc này thân ảnh cái bóng mờ ảo này rơi đi hẳn liền tiến vào một góc rừng trên đảo. Một lát sau trên một cành cây chĩa ra đã có một thiếu niên đang ngồi vắt vẻo trên cành cây ăn lê, khoé miệng hắn treo nụ cười tà dị, lẩm bẩm nói:
- Năm tháng sau đi tiên giới, làm sao có thể thiếu ta một cái thiên tài đây.
Thiếu niên này một thân y phục cà lơ phất phơ, nụ cười của hắn lại rất tiện, không phải là Hoàng Chấn Khang thì còn ai?
Ném đi hạt lên trong tay, Hoàng Chấn Khang khoé miệng lại nhếch lên, con mắt phải bất ngờ nhắm lại trong giây lát rồi mở ra. Con mắt phải này của Hoàng Chấn Khang loé lên tinh quang, cảnh tượng kì dị, không ngờ mắt phải này của hắn từ khi nào đã có một màu tím sẫm. Con mắt tím này nhìn vô cùng quỷ dị, lại có nhiều vạch ngang phân chia cực kì chói mắt. Hoàng Chấn Khang cười hắc hắc nói:
- Mẫu thân nói phụ thân có một Thần Nhãn màu tím cực kì quỷ dị. Người chắc chắn không ngờ ta cũng đã sở hữu được con mắt này. Nhất là khả năng ẩn núp cùng nguỵ trang của nó thật là khủng bố. Có nó ta có thể tha hồ tiến vào xem mĩ nữ tắm tiên nha. Chỉ bất quá linh lực tiêu hao cũng quá nhiều rồi. Lấy ta tu vi hiện tại chỉ duy trì được một phút. Tiên giới a, tiên giới chờ ta tiến tới..!
Khoé miệng đắc ý lại kéo nụ cười, Hoàng Chấn Khang lại tiếp tục lấy ra một quả táo khác chậm rãi cắn từng miếng.
Hoàng Minh lúc này cũng không biết chuyện của chúng nữ cùng Phú Quốc đảo. Hắn đang cùng Lập Khương thành chủ nói chuyện đây.
Lập Phi đã kể qua một hồi kinh lịch của đoàn người các nàng, sau cùng nói tới Hoàng Minh. Nàng một vẻ thẹn thùng dáng vẻ, khuôn mặt đỏ chót rốt cuộc bị mẫu thân kéo đi. Lúc này chỉ còn lại Hoàng Minh cùng Lập Khương.
- Hoàng công tử che chở cho Phi Nhi nhà ta, bản thân ta thật cảm thấy may mắn. Sau này nếu có gì muốn giúp đỡ có thể tới tìm ta.
Một cái thành chủ đưa ra hứa hẹn như thế thì làm sao có thể là một cao thủ đâu.
- Chuyện, thực ra là có một cái! Đó chính là ta muốn thành chủ ngươi đưa ta tiến vào Mặc Yểm Thành, ta muốn ở đó tìm mấy vị bằng hữu.
- Tiến tới Mặc Yểm Thành?
Lập Khương có chút ngạc nhiên, sau cùng nhớ lại hắn từng giúp Hoàng Minh muốn tiến vào Ám Vũ. Thế nhưng một chuyến kia đều không thể thành công trở thành Ám Vũ. Hiện tại muốn tiến tới Mặc Yểm thành mà đi với Kim Trúc Sinh mệnh cũng không biết đến bao giờ mới đến nơi.
- Đúng vậy, Thành chủ đại nhân có thể giúp ta một chút sao?
- Tốt!
Lập Khương cười sáng lán mà bói:
- Cũng được, ngày kia ta trực tiếp đưa ngươi đi. Qua bên Mặc Yểm Thành cũng giúp ngươi nói một hai câu với Vũ Văn Hoá Cập lão già này!
Mặc Yểm thành trong một gian phòng, Vũ Văn Hoà Cập thành chủ đều hắt xì ba bốn lần. Chỉ nghe hắn lầu bầu mấy tiếng.
- Ta kháo tên độc mồm độc miệng nào đang chửi ta đây!
...
Thời gian một ngày trôi qua, Hoàng Minh sắp xếp lại một chút nhan lâu cùng tổ chức sát thủ ANBU. Ban đêm Hoàng Minh cùng một thân ảnh khác ngồi trên mái ngói của tửu lâu. Người này chính là U Chính Hải Tác Hi. Tác Hi kể lại một hồi tao ngộ hắn gặp phải. Hoá ta tên này một lần tìm kiếm được bí địa. Bí địa này không nghĩ tới lại chính là động huyệt bí địa của người quen, luyện khí tông sư Tĩnh Vân Hưng. Tác Hi lúc đó cũng vạn sự không ngờ. Hắn thu một khoả tinh cầu bằng bàn tay, không nghĩ tới lại là một thân tu vi nghịch thiên của Tĩnh Vân Hưng ngưng tu lại trước khi chết dành cho người hữu duyên. Dù là khi đó trọng thương, thế nhưng lực lượng thần cấp vẫn là khiến cho Tác Hi một mạch vượt cấp đại cảnh giới, trực tiếp độ kiếp thành thần. Khi đó lại là đúng vào lúc Hoàng Minh thống lĩnh đại quân cùng Ma Vương quyết chiến. Vì vậy Tác Hi phi thăng không một ai biết đến. Bây giờ nghĩ lại, Tác Hi vẫn là một mực cơ chút mơ hồ.
- Hiện tại coi như ngươi không làm ta thất vọng. Mười tên kia ta đã xem qua, thực lực không tệ, làm rất tốt!
Hoàng Minh mỉn cười vỗ vai Tác Hi, ánh mắt hướng về phía xa xa chân trời. Ngày mai hắn sẽ đi về hướng đó, nơi đó chính là phương hướng của Mặc Yểm thành.