- Nếu Vi Tiểu Phong biết Linh ban phúc lợi một tuần được vào Thăng Linh Đài một lần hẵn hối hận không thôi.(Tạ Giải)
- Ngươi nói nhảm nhiều quá.(Trương Dương Tử)
- Ngươi vẫn không phục đúng không? Không phục thì vào trong Thăng Linh Đài liền có thể tùy tiện giao thủ, lúc đó ngươi cứ thử đụng phải ta xem.(Tạ Giải)
Trương Dương Tử trong mắt hàn quang lấp loé, còn muốn nói thêm cái gì nữa, lại bị Vương Kim Tỳ nắm lấy vai. Trương Dương Tử xoay đầu lại thấy Vương Kim Tỷ lắc đầu.
Đường Long chạy về Nữ sinh ký túc xá xem thử trong 3 người Mộ Hi, Âu Dương Tử Hinh và Lưu Ngữ Tâm ai rãnh rỗi thì tới Đông Hải Thành Truyền Linh Tháp. Vũ Trường Không dẫn theo những người khác tới Truyền Linh Tháp trước.
Ký túc xá
Đường Long tới ký túc xá vừa vặn đụng phải Mộ Hi đi ra ngoài, hắn chạy tới trước mặt Mộ Hi.
- Mộ Hi, cô hiện tại có đang rãnh không?
- Tính tới Hiệp Hội để rèn đúc nâng cao trình độ.(Mộ Hi)
- Đi theo ta tới một nơi, so với việc rèn đúc càng thích hợp ngươi hơn.
- Đi đâu?(Mộ Hi)
- Truyền Linh Tháp.
Mộ Hi không biết Đường Long kéo mình tới Truyền Linh Tháp làm gì, trên đường tới Truyền Linh Tháp thì Đường Long đơn giản giải thích cho Mộ Hi biết. Mộ Hi khi biết Linh ban mỗi tuần được phép vào Thăng Linh Đài liền kinh ngạc không thôi, dù nàng có là con gái của Thánh Tượng muốn vào Thăng Linh Đài cần bỏ ra số tiền khá lớn cộng thêm tranh thủ tới danh ngạch rất khó khăn.
Mộ Hi không ngờ tới Đường Long lại nhường danh ngạch vào Thăng Linh Đài cho mình, khi nàng biết không chỉ nàng được hưởng danh ngạch mà Âu Dương Tử Hinh và Lưu Ngữ Tâm cũng được thì trong lòng khá là ghen tuông nhưng nàng biết mình không thể ngăn cản việc này đành chấp nhận.
Đông Hải Thành
Truyền Linh Tháp
Truyền Linh Tháp tại Đông Hải Thành so với tại Ngạo Lai Thành lớn hơn nhiều vì là một trong 18 Phân Tháp của Truyền Linh Tháp, ngọn tháp ở Đông Hải Thành là một trong Thập Bát Thiên Trụ.
Đường Vũ Lân nghe người ta nói qua Truyền Linh Tháp tổng bộ tọa lạc ở trung tâm Đại Lục mà Sử Lai Khắc Thành chính là một trong những thành thị hạt nhân của toàn Liên Bang. Cùng với Liên Bang Tổng Bộ Minh Thành ở phía Tây, chính là hai tòa thành to lớn nhất.
Học Viện hiển nhiên có sắp xếp, khi Vũ Trường Không dẫn người tới thì Long Hằng Húc đã đợi sẵn.
- Vũ lão sư.(Long Hằng Húc)
- Long chủ nhiệm.(Vũ Trường Không)
Vũ Trường Không đem việc Đường Long nhường lại danh ngạch cho học viên khác trong Học Viện cáo tri Long Hằng Húc, Long Hằng Húc nghe xong liền nhíu mày, chờ một lúc thì Đường Long dẫn Mộ Hi tới.
- Đường Long đồng học, ngươi có biết hành vi của mình là không đúng không?(Long Hằng Húc)
- Có vần đề gì sao? Ta chẳng qua là cảm thấy danh ngạch của mình từ bỏ quá lãnh phí nên nhường lại cho người khác thôi. Với lại, người thay thế cũng là người của Học Viện nên không sợ bị vụt mất.
Long Hằng Húc trầm mặc không nói lời nào, hắn cũng không biết phản bác Đường Long chỉ đành thở dài.
Khi bước vào Truyền Linh Tháp thì mọi người thấy được một phần bích họa, Vũ Trường Không nhìn bích họa mở miệng giải thích cho mọi người biết về bích họa.
- Lần đầu tới Thập Bát Thiên Trụ thì ta cũng có cảm giác hiếu kỳ giống các ngươi nhưng nhiều lần tới liền nhạt đi.(Long Hằng Húc)
- Bất quá, mỗi một tòa trong Thập Bát Thiên Trụ bích họa đều đặc biệt đáng để thưởng thức.(Long Hằng Húc)
- Tập trung ý chí, đợi lát nữa tiến vào Thăng Linh Đài, các ngươi cũng chỉ có thể dựa chính bản thân mình.(Vũ Trường Không)
- Vũ lão sư không vào cùng bọn con à?(Đường Vũ Lân)
- Sơ cấp Thăng Linh Đài hạn chế chỉ có Tứ Hoàn Hồn Tông tiến vào.(Vũ Trường Không)
- Các ngươi cứ yên tâm đi vào, bọn ta sẽ ở bên ngoài quan sát, nếu có tình huống nguy hiểm thì các ngươi có thể tự chủ lui ra.(Long Hằng Húc)
Long Hằng Húc vừa dẫn mọi người tới nơi vào Thăng Linh Đài đồng thời giải thích vài giảng giải quy tắc khi ở trong Thăng Linh Đài.
- Tiến vào Sơ cấp Thăng Linh Đài các ngươi có tổng cộng 6 danh ngạch, thời gian không giới hạn, khi các ngươi không thể chịu đựng nguy hiểm trong đó hãy nhấn thiết bị truyền tín hiệu cầu cứu sẽ được truyền tống trở về đây.(Nhân viên)
- Thứ nhất, bên trong Thăng Linh Đài các ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì nhưng điều quan trọng nhất cần làm đó chính là sinh tồn, nỗ lực sinh tồn. Sinh tồn trong thời gian càng dài, chỗ tốt các ngươi nhận được càng nhiều.(Nhân viên)
- Thứ hai, đừng cho rằng bên trong tuyệt đối an toàn. Không cần lo lắng về tính mạng của mình, tuy chỉ có sóng não tiếp nhận thế giới ảo truyền về cảm giác nhưng một khi chịu kích thích quá lớn, vẫn có thể gây nguy hiểm cho não bộ, để lại di chứng nghiêm trọng.(Nhân viên)
- Ngày hôm nay là lần thứ nhất các ngươi tiến vào, hẳn thời gian sẽ không quá dài, nhưng chắc chắn sẽ để lại cho các ngươi ấn tượng rất sâu sắc. Mấy nhóc gắng chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhớ kỹ gặp phải bất kỳ tình huống gì đều không nên hoảng loạn. Hồn Thú cũng không đáng sợ, chỉ cần các ngươi ứng đối thoả đáng.(Nhân viên)
Nhân viên một trận thao tác thì có 6 khoang mở ra cửa, 6 người lần lượt nằm vào trong, Mộ Hi không phải một lần tiến vào Thăng Linh Đài nên mặc cho những giác hút bám vào trên người. Nháy mắt, cả 6 người ý thức đều bị kéo vào thế giới ảo.
Đường Vũ Lân khi vào Thăng Linh Đài liền hơi kinh ngạc, hắn thử véo má mình lam cho hắn có cảm giác cực kỳ chân thật. Hắn trở tay gọi ra đôi Thiên Đoán Trầm Ngân Chùy cầm chắc trong tay, hắn không có manh động vì từ nhân viên trong miệng biết được Thăng Linh Đài không phải chỗ an toàn.
Đường Vũ Lân cảm giác như bản thân về nhà, hắn ngồi xếp bằng thả ra Võ Hồn của mình, từng dây leo dài ra ở Lam Ngân Thảo bám vào cảm thụ tự nhiên mang lại.
Thăng Linh Đài mô phỏng môi trường là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cực kỳ phù hợp cho Thực Vật hệ Hồn Sư tu luyện.
Trương Dương Tử xuất hiện bên trong Thăng Linh Đài liền nhíu mày vì hoàn cảnh rừng rậm chung quanh rậm rạp cùng tiếng chim hót lảnh lót khắp nơi, hơi thở sự sống tràn ngập, đối với một Hắc Ám hệ Hồn Sư là không thoải mái. Thế nhưng, dưới sự kích thích của tự nhiên hoàn cảnh làm cho Trương Dương Tử phát hiện tốc độ vận chuyển Hồn Lực tăng nhanh hơn.
Trương Dương Tử không do dự phóng thích Võ Hồn – Ám Hắc Huyễn Ma Ưng, sau lưng có đôi cánh đen xuất hiện trợ giúp hắn thăng không. Trương Dương Tử cảm thấy mình thua bởi Đường Long trong lòng vẫn không phục, hắn Võ Hồn rất mạnh mẽ, chỉ cần tu vi tăng cao thì hắn cùng Vương Kim Tỷ dùng tới Võ Hồn Dung Hợp Kỹ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ.
Trương Dương Tử trong lòng vẫn cho rằng bản thân yếu hơn Đường Long, tại Lên Lớp Thi Đấu bản thân hắn cảm thấy mình chưa kịp phát huy toàn lực đã thua trận.
- Hừ, đừng để ta gặp lại một trong bọn bây.(Trương Dương Tử)
Ở bên ngoài, mọi vẻ mặt của Trương Dương Tử biểu hiện đều bị camera thu hình lại. Vũ Trường Không nhìn thấy biểu hiện của Trương Dương Tử liền biết trong lòng Trương Dương Tử đối với thua bởi Đường Long trong trận Thi Đấu Lên Lớp vẫn không phục.
- Đường Long, ta nghĩ để ngươi giao thủ với Trương Dương Tử thêm một trận nữa.(Vũ Trường Không)
- Một trận solo đúng không, ta kỳ thật cũng nhình ra Trương Dương Tử vẫn không phục. Đợi hắn ra ngoài liền tiến hành luôn đi, ta dùng chút thực lực giữ nhà để hắn biết câu nói Nhân Ngoại Hữu Nhân, Thiên Ngoại Hữu Thiên.
Trương Dương Tử đứng ở đỉnh ngọn cây nhìn về phương xa, hắn cũng giật mình trước độ chân thật của Thăng Linh Đài. Hắn nhìn thấy ở trên bầu trời có Ưng tộc Hồn Thú trên không trung bay lượn đột nhiên thu cánh hướng hắn lao tới.
- Cơ hội thực chiến lại đến nhanh như vậy. Phải thử xem Hồn Thú này mạnh bao nhiêu.(Trương Duong Tử)
Trương Dương Tử thả ra Hồn Hoàn của mình, Hồn Linh – Ám Ma Ưng thuận theo xuất hiện ở đầu vai. Trương Dương Tử dùng sức dẫm mạnh hai chân lên cành cây khô, mượn phản lực bay lên không, sau lưng một đôi ưng dực mở ra.
- Đệ Nhị Hồn Kỹ – Ưng Trảo Trường Không.(Trương Dương Tử)
Trương Dương Tử trực tiếp phát động Hồn Kỹ mạnh nhất mà bản thân mình có úp sọt thẳng về phía Đại Lam Ưng, Đại Lam Ưng vì Trương Dương Tử đột nhiên xuất hiện mà giật mình ngơ ngác. Hai cánh vốn đã thu lại lại một lần nữa mở ra, đồng thời vung lên. Hai đạo Lam Phong Đao to lớn chợt bắn ra, luân phiên hướng Trương Dương chém tới.
Ầm
Hắc sắc cùng thanh sắc trên không trung va chạm, hai đạo Lam Phong Đao đồng thời bị đánh tan nhưng Trương Dương Tử thế tiến cũng khựng lại, hai cánh mở ra lại xuất hiện ở giữa không trung. Trương Dương Tử biết mình bị thiệt vì không thể duy trì lâu dài phi hành nên đáp xuống, hắn dự tính lợi dụng tán cây để hạn chế Đai Lam Ưng hành động vì sải cánh của nó tận 5m là không đáp xuống tán cây.
Có điều, làm Trương Dương Tử sắc mặt kịch biến là từ trong các tán cây bắn ra vô số Lam Phong Đao vô cùng dày đặc, hắn định thần nhìn lại thấy được vô số Đai Lam Ưng non đang phát động tấn công. Phản ứng đầu tiên của Trương Dương Tử là nhấn vào thiết bị cầu cứu. Trong nháy mắt, hắn đột nhiên hiểu được tại sao khi trước trong ánh mắt vị nhân viên Truyền Linh Tháp lại chứa đầy thâm ý.
Tinh Thần trở lại thể xác nhưng Trương Dương Tử vẫn có chút di chứng từ việc tiến vào Thăng Linh Đài, Trương Dương Tử bên tai nghe được âm thanh tức giận của Long Hằng Húc.
- Còn ngây ra đó làm gì? Đứng lên đi.(Long Hằng Húc)
Trương Dương Tử đi ra ngoài thấy được trong gian phòng có nhiều màn hình lớn mà hắn thấy được một màn hình có vô số Đại Lam Ưng non bay lượn tại một chỗ tìm kiếm thứ gì.
- Đó là vị trí hồi nãy ta biến mất.(Trương Dương Tử)
Trương Dương Tử thấy được màn hình hiển thị Đại Lam Ưng số lượng lên đến trăm con, bay rợp cả một khoảng không trung, từng tiếng to rõ vang lên, xa xa còn có số lượng lớn chim xuất hiện ngày càng nhiều. Trương Dương Tử nhất thời ý thức được, đàn Đại Lam Ưng này chính là đang tìm mình. Nếu như đây không phải là huyễn cảnh mà là thế giới thật, e là có thêm mười cái mạng nữa cũng không đủ trả.
Long Hằng Húc chỉ lườm hắn một cái liền tiếp tục xem những màn hình khác còn Vũ Trường Không cũng không có một câu trách cứ.
Tạ Giải không giống với Trương Dương Tử xung động vừa gặp Hồn Thú là lao tới xin tý siro. Hắn từ nhỏ đã nghe liên quan tới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bên trong Thăng Linh Đài, hắn biết ở đây khắp nơi đều trần ngập nguy hiểm.
Tiến vào rừng rậm được một lúc, Tạ Giải vẫn không gặp phải Hồn Thú. Chân rón rén không phát ra một tiếng động, hơi thở nhè nhẹ, Tạ Giải cẩn thận quan sát xung quanh chờ đợi Hồn Thú xuất hiện. Đột nhiên, Tạ Giải phát giác xung quanh nơi mình đang trốn có khác thường, hắn không do dự mà nằm sấp xuống đất vừa lúc có mấy chùm ánh sáng sát sau lưng hắn xẹt qua.
Tạ Giải trừng mắt nhìn lấy cách đó không xa một cây đại thụ mở ra mười mấy con mắt, mỗi một con mắt đều lập loè hào quang đỏ tươi.
- Thực Vật hệ Hồn Thú – Tinh Nhãn Ma Thụ.(Tạ Giải)
Tạ Giải liền phát giác tình huống không ổn liền lùi lại, Hồn Thú – Tinh Nhãn Ma Thụ là quần cư sinh sống nên hắn biết xung quanh mình có khả năng ẩn tàng đi Hồn Thú – Tinh Nhãn Ma Thụ. Tri thức về Hồn Thú của Tạ Giải hiển nhiên phong thú hơn, nháy mắt nhận ra Hồn Thú thân phận cũng như tập tính sinh sống.
Quả nhiên, sau khi Tạ Giải vừa mới bỏ chạy, sau lưng những cây đại thụ liền mở từng con mắt đỏ tươi, từng đạo từng đạo xạ quang tuyến nhanh chóng bắn ra, bao trùm một khu vực rộng lớn. Hắn chỉ cần chậm một chút liền tất nhiên sẽ bị những tia sáng bao trùm.
Tạ Giải chạy trốn khỏi khu vực của Hồn Thú – Tinh Nhãn Ma Thụ chỉ mới thở lấy hơi đã có Hồn Thú tập kích hắn.
Chít Chít
Tạ Giải vội vàng dừng lại thân hình đồng thời Võ Hồn – Quang Long Chủy đâm ra, Quang Long Nhận phóng thích về phía Hồn Thú tập kích mà thân hình lại chuyển hướng. Một đạo tàn ảnh như roi đập nát Quang Long Nhận. Tạ Giải định thần nhìn lại thấy một con Hồn Thú cự thử từ trong mặt đất nhảy lên, tàn ảnh chính là cái đuôi của nó, cự thử tiếp tục tấn công bằng cách vung lên cái đuôi của mình như đột thứ đâm về phía Tạ Giải.
- Chiều cao hai thước, đuôi chuột dài, chính là Bách Niên cấp bậc.(Tạ Giải)
Tạ Giải không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, bởi vì hắn biết đây là một loại đơn độc sinh tồn Hồn Thú, sức chiến đấu rất mạnh, bình thường chỉ ăn côn trùng nhưng cũng không ngại ăn thịt những động vật cỡ lớn. Đuôi biến hóa khôn lường, công kích phi thường hung hãn đồng thời còn có một cái răng nanh sắt cứng rắn đủ để gặm nuốt kim loại hiếm.
- Hừ, đám Tinh Nhãn Ma Thụ kia sống quần cư thì ta làm không gì được bọn chúng nhưng ngươi chỉ mới Bách niên Hồn Thú dám nhảy ra khiêu khích ta?(Tạ Giải)
Tạ Giải gọn gành cùng mau lẹ giết chết Hồn Thú cự thử, một đoàn ánh sáng như có như không từ trên Bách Niên Đại Lão Thử phát ra, rơi trên người Tạ Giải. Quang Long Chủy trong tay hắn sáng lóe lên, Tạ Giải sắc mặt vui mừng nhưng không dám dừng lại, cấp tốc hướng về một hướng khác chạy đi. Vì hắn biết Thăng Linh Đài bên trong hiện tại là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mà mùi máu tang dễ dàng thu hút Hồn Thú.
Tạ Giải đi một khoảng cách đột nhiên cảm thụ mặt đất có dư chấn kịch liệt.
Vương Kim Tỷ ở trên một cây đại thụ, há hốc mồm thở dốc, khung xương đang căng lên bởi Võ Hồn Phụ Thể vì trải qua một trận ác chiến. Khi hắn vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm gặp phải một đàn hai mươi mấy con Thanh Phong Lang, Hồn Thú – Thanh Phong Lang bản thân sức chiến đấu không mạnh nhưng thắng ở tốc độ nhanh cùng chơi đánh hội đồng.
Hồn Lực tiêu hao khá lớn, thể lực giảm xuống nghiêm trọng, Vương Kim Tỷ quyết định ở trên cây nghỉ ngơi mà không biết ở trên đầu mình có một Hồn Thú lặng lẽ tiếp cận.
- Sắc trời làm sao tối đen rồi?(Vương Kim Tỷ)
Vương Kim Tỷ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn thiên không để biết chuyện gì xảy ra thì sắc mặt kịch biến.
- Móa nó, Nhân Diện Ma Chu.(Vương Kim Tỷ)
Cơ hồ, Vương Kim Tỷ không chút do dự ấn xuống nhưng hắn vừa có hành động thì Nhân Diện Ma Chu đã động thủ, cuối cùng Vương Kim Tỷ thảm tao Nhân Diện Ma Chu độc thủ.
- Chuẩn bị động thủ.(Nhân viên)
Cửa khoang mở ra, Vương Kim Tỷ cơ thể nằm bên trong kịch liệt rung rẩy, hai mươi mấy nhân viên vọt vào mà một người trong đó cầm một ống tiêm đâm vào cổ Vương Kim Tỷ.
- Đứa nhỏ này vận khí thật kém lại đụng phải Nhân Diện Ma Chu, Hồn Thú – Nhân Diện Ma Chu đối với Hồn Tông trở xuống rất khó tránh thoát, dù có ấn cầu cứu tín hiệu cần phải chịu thống khổ 5s mới được truyền thống về.(Nhân viên)
- Không sai, đứa nhỏ này ý chí lực rất mạnh, không thành vấn đề. Để hắn ngủ một hồi, lúc tỉnh lại sẽ không sao.(Nhân viên)
Cổ Nguyệt Na ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm mô phỏng đi dạo như sân nhà của mình, nàng là bá chủ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nên mọi thứ đều đối với nàng quá quen thuộc, trên đường đi gặp phải vài đầu Hồn Thú nhưng trên người nàng tản ra Ngân Long Vương khí thế dọa cho không bất kỳ Hồn Thú tiếp cận hoặc vào tầm ngắm của nàng đều bị nàng giải quyết.
Rống
Một con Hồn Thú thuộc Hùng tộc xuất hiện trước mặt Cổ Nguyệt Na không xa, nó nhìn thấy Cổ Nguyệt Na liền gầm rú lên.
- Thiên niên Hồn Thú – Tinh Thể Hùng? Có cần nhắc nhở nàng truyền thống đi không?(Nhân viên)
- Không cần đâu, Tinh Thể Hùng đối với nàng mà nói thì chỉ là tiểu chíp mà thôi.
Tinh Thể Hùng đạt tới Thiên niên Hồn Thú là cực kỳ hiếm thấy, dù ở thời đại vạn năm trước cũng là cực kỳ hiếm thấy. Thiên niên Tinh Thể Hùng là cùng với chủng loại Khủng Trảo Hùng do biến dị mà xuất hiện.
Tinh Thể Hùng có một năng lực đặc biệt, hể chỉ cần bị nó đánh trúng vị trí đều bị kết tinh hóa và tấn công thêm lần nữa là chết ngay tại chỗ. Chỉ có Hồn Lực cường hãn mới chống lại được hoặc đem vị trí công kích cắt bỏ. Bất quả, Tinh Thể Hùng có một nhược điểm là chỉ đánh cận chiến mà tầm xa là không thể tấn công.
Cổ Nguyệt Na nếm thử tản ra Ngân Long Vương để dọa sợ Tinh Thể Hùng nhưng Tinh Thể Hùng trái ngược càng hưng phấn thêm, Cổ Nguyệt Na nhíu mày nhìn Tinh Thể Hùng xông tới, nàng là Hồn Thú Bá Chủ nên biết Tinh Thể Hùng đặc điểm.
Cổ Nguyệt Na vận dụng Nguyên Tố Chi Lực một cách thuần thục để chắn tầm mắt của Tinh Thể Hùng và dùng Không Gian Chi Lực dịch chuyển sang hướng khác phát động tấn công.
Tạ Giải trốn ở trên một ngọn cây nghe động tĩnh lớn mà hướng vị trí của mình tới gần liền thu liễm khí tức của mình. Khi hắn chứng kiến Độc Giác Long chạy điên cuồng về phía mình liền căng thẳng bởi hướng di chuyển của nó là vị trí của mình.
Oanh
Độc Giác Long không chút do dự khi có chứng ngại vật ở trước mặt mình mà hung hãn va vào. Tạ Giải mũi chân đạp mạnh lên nhánh cây, bắn người lên, nhảy sang một cây đại thụ khác.
‘Độc Giác Long chỉ có hai chân sau tráng kiện, chân trước xem ra rất yếu, hẳn là sẽ không biết leo cây chứ?’ Tạ Giải nghĩ trong lòng
Độc Giác Long khi húc ngã cây đại thụ liền xoay người hướng vị trí Tạ Giải đứng vọt tới, hai chân sau phát lực nhảy vọt lên trực tiếp đạt tới ngang với độ cao Tạ Giải đang đứng, miệng rộng há ra táp tới. Tạ Giải đành phải nhảy sang đại thụ khác né tránh, Độc Giác Long liền triển khai truy đuổi theo không bỏ.
Tạ Giải chạy một khoảng thời gian tính ấn nút cầu cứu liền cảm thụ phần eo của mình có vật gì quấn lấy sau đó thân thể lướt ngang né được Độc Giác Long nhào tới.
Oành
Độc Giác Long đụng phải một thân cây nhưng không có đụng trúng người Tạ Giải. Tạ Giải cảm thụ được sức kéo quen thuộc liền mừng rỡ trong lòng. Độc Giác Long xoay người tiếp tục truy sát Tạ Giải, cùng lúc một bóng hình xuất hiện ở bên cạnh Tạ Giải quát lạnh.
- Cút.(Đường Vũ Lân)
Đường Vũ Lân quát lạnh có kèm theo uy áp của Kim Long Vương khiến cho Độc Giác Long khựng lại vì kinh hoảng. Độc Giác Long định thần nhìn lại thì một nấm đấm hồ khuôn mặt của nó đem cơ thể đánh bay đi.
- Tạ Giải, không có sao chứ?(Đường Vũ Lân)
- Không có gì, ngươi phải cẩn thận. Độc Giác Long một khi nhận định mục tiêu sẽ truy đuổi không bỏ.(Tạ Giải)
- Ngươi đã quên, ta không sợ nhất chính là Long loại Hồn Thú, khắc chế giúp ta mạnh hơn nó gấp nhiều lần.(Đường Vũ Lân)
Độc Giác Long bản tính vẫn chiến thắng nổi sợ trong lòng, chỉ thoáng chần chờ liền xông lên.
- Ta tấn công mặt bên, chính diện giao cho ngươi.(Tạ Giải)
Đường Vũ Lân dùng Lam Ngân Thảo cuốn lấy cành tay để làm bản thân trôi nổi tới trước mặt Độc Giác Long sau đó Trầm Ngân Chùy trong tay không do dự tát thẳng vào mặt nó. Độc Giác Long có lần trước giáo huấn không dám chọi cứng với Trầm Ngân Chùy trong tay Đường Vũ Lân, đầu húc lên mà độc giác đâm thẳng về phía Đường Vũ Lân.
Đường Vũ lân tay phải mò tới mà phía trên mọc đầy Long Lân chụp vào độc giác của Độc Giác Long.
Phốc
Dù Độc Giác Long lực phòng ngự kinh người cũng không chịu đựng được Kim Long Trảo chụp vào đầu, nháy mắt Kim Long Trảo xuyên thủng đầu Độc Giác Long giết chết nó. Một luồng sáng màu vàng nhàn nhạt tùy theo đó tuôn ra, Hồn Linh – Kim Xà của Đường Vũ Lân chui ra há to đầy hưởng thụ hớp luồng sáng này vào bụng.