Cửa thành cao chừng mười thước, rộng cũng mười thước, đủ để sáu người cưỡi ngựa đi song song, bên cạnh còn hai cổng phụ, cũng cao và rộng năm thước, người đi đường chỉ có thể đi vào bằng cổng phụ, cửa lớn ở giữa đóng chặt.
Sử Lai Khắc học viện một hàng người đến bên ngoài cửa thành, ngay khi mọi người chuẩn bị tiến vào trong thành thì thấy trên bảng thông báo lớn ở cổng thành có dán thông báo thật lớn.
[Kính mời. Lam Phách cao cấp hồn sư học viện, do mở rộng ra, hiện tại muốn tuyển nhân viên, mười Hồn tôn đã ngoài bốn mươi cấp, hồn lực càng cao càng được ưu tiên, một khi được tuyển, đãi ngộ không cần phải lo nghĩ.]
Đọc được ti tức này, Phất Lan Đức có chút kinh ngạc.
- Tại sao quảng cáo của học viện lại có thể dán ở thông báo trên cửa thành thế này? Việc này tốn không ít tiền a!(Phất Lan Đức)
Tần Minh đối với tình huống ở thủ đô của Thiên Đấu đế quốc này vô cùng quen thuộc, vội vàng nói
- Có thể mở cao cấp hồn sư học viện trong Thiên Đấu thành này nhất định phải có bối cảnh. Mà bối cảnh đằng sau Lam Phách học viện này là cái gì ta mặc dù không biết, nhưng trong lần toàn đại lục cao cấp hồn sư học viện đại tái trước,trong khi tham gia hình thức thi đấu vòng tròn tại thủ đô Thiên Đấu thành, Thiên Đấu hoàng gia học viện tham gia hai đội, còn bọn họ tham gia một đội, bất quá, năm nay đám đệ tử đó của Lam Phách học viện đều đã tốt nghiệp hết, mà Hoàng đấu chiến đội của Thiên Đấu học viện năm nay thực lực mạnh hơn rất nhiều so với đội tham gia cao cấp hồn sư học viện đại tái năm ngoái, e rằng lần này bọn họ không có cơ hội gì.(Tần Minh)
- Lam Phách học viện này có quy mô, kích cỡ như thế nào?(Phất Lan Đức)
- Ước chừng bằng một phần ba Thiên Đấu hoàng gia học viện. Quy mô kích thước mặc dù nhỏ hơn một chút, nhưng bọn họ mở ở bên trong Thiên Đấu thành, phí tổn so với Thiên Đấu hoàng gia học viện cũng không thấp hơn mấy, chỉ có điều không có bối cảnh hoàng thất mà thôi. Nghe nói giáo học tại học viện này phi thường nghiêm cẩn (nghiêm khắc + cẩn thận), hơn nữa lại có một đặc điểm, chỉ thu bình dân đệ tử, cự tuyệt toàn bộ quý tộc, nếu nói không có bối cảnh, quyết không có khả năng trụ vững bên trong Thiên Đấu thành đâu.(Tần Minh)
- Ai nói Lam Phách học viện tham gia đại tái lần này không thể so với Thiên Đấu Hoàng gia học viện. Bọn họ có thể, sẽ rất nhanh thôi.(Phất Lan Đức)
Tần Minh là người thông minh làm sao mà không hiểu ý tứ của Phất Lan Đức đâu, đơn giản là vì nghĩ trả thù tên Thân Vương mà thôi.
Mọi chuyện bắt đầu khi mà Thân Vương chứng kiến Đường Long trị liệu tốt cho Độc Cô Bác liền nổi lên hứng thú chiêu dụ Đường Long nhưng mà bị cậu cự tuyệt.
Một phần là cậu không ưa gì đám quý tộc và một phần là hắn dám nói là Sử Lai Khắc học viện chỉ là nơi khỉ ho cò gáy mà thôi căn bản không xứng cậu ở lại.
Trong giọng điệu nói chuyện của Thân vương mơ hồ còn mang theo uy hiếp nữa nên Đường Long không thích, Thân Vương thẹn quá hóa giận trực tiếp ngay tại cự tuyệt Sử Lai Khắc ở lại học tập tại Thiên Đấu học viện.
- Vừa rồi trên đường đi ta đã suy nghĩ rất kỹ. Sử Lai Khắc học viện của chúng ta vốn không có tư cách là cao cấp hồn sư học viện. Muốn khôi phục dễ dàng, thì phải xử lý nhiều vấn đề lắm, mà ta thì đã già rồi, không thể để các lão huynh đệ vì lý tưởng mờ mịt hư vô của ta mà phải chịu khổ. Lam Phách học viện, không sai, chúng ta đi xem thử, huống chi, mối nhục hôm nay mà không báo, tuyệt không phải là phong cách của Phất Lan Đức ta. Các ngươi thấy thế nào?(Phất Lan Đức)
Câu cuối cùng hắn hướng sang đám sư phụ cùng Sử Lai Khắc thập quái nói.
- Ngươi là lão Đại, ngươi tác chủ là được rồi, còn hỏi chúng ta làm j.(Triệu Vô Cực)
- Viện trưởng toàn quyền tác chủ.(Thập quái)
- Nơi này nếu không được, chúng ta sẽ trở về khôi phục học viện, đi thôi, trước tiên đi xem rồi nói sau.(Phất Lan Đức)
Không ai để ý, lúc này sâu trong đáy mắt Phất Lan Đức toát ra một tia quang mang giảo hoạt.[Thằng cha này thù dai, nghĩ trả thù Thân Vương đấy]
Dựa theo địa chỉ có ghi trên thông báo, mọi người tiến vào trong Thiên Đấu thành, không cần phải hỏi, có Tần Minh dẫn đường, bọn họ chuyên qua nhiều con đường, rất nhanh tìm đến được nơi cần đến.
Bên trong Thiên Đấu thành cực kỳ phồn hoa, tất cả các ngã tư đường đều là đá xanh lát phẳng, mỗi một cái ngã tư đường đều là những con đường rộng lớn như Tác Thác thành, cả toà thành thị quy mô kích thước chỉ có thể dùng từ hoành tráng để hình dung.
Cửa vào Lam Phách học viện nhìn qua không khác nhiều so với cửa thành Thiên Đấu thành, mặc dù đơn giản hơn rất nhiều, nhưng cánh cửa quả thật cao mười thước, bạch ngọc điêu ở cửa ra vào mặc dù nói là không hoa lệ hơn, nhưng rất có khí thế, phía trên cánh cửa có tám chữ vàng to: Lam Phách cao cấp hồn sư học viện.
Vừa đến cửa Lam Phách học viện, Tần Minh ngay lập tức tìm được cửa tiếp đón, phía trên ghi Phòng báo danh tuyển dụng.
- Các ngươi đều đến báo danh tuyển dụng làm sư phụ ở học viện đấy ư?(Tiếp đãi)
Phụ trách tiếp đãi là một gã hồn sư trung niên nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, nghi vấn của hắn chủ yếu nhằm vào Sử Lai Khắc thập quái, dù sao, mấy đứa nhỏ này cũng mới chỉ hơn mười tuổi.
- Không, báo danh là chúng ta, mấy đứa nhỏ này là đệ tử của chúng ta, nếu chúng ta có thể ở được tuyển dụng, hy vọng đệ tử của chúng ta cũng có thể được vào học viện.(Phất Lan Đức)
- Đệ tử nhập học cũng phải trải qua khảo hạch, như vậy đi, các vị trước tiên trắc thí hồn sư trước, nếu các ngươi có thể trở thành học viện sư phụ, ta nghĩ, đệ tử của các ngươi cũng có thể thông qua tiến cử vào học trong học viện, dù sao, bây giờ cũng trải qua kì báo danh học viên mới, hơn nữa, đệ tử của các ngươi còn hơi nhỏ.(Tiếp dẫn)
Bình thường mà nói, cao cấp hồn sư học viện cho dù có hồn sư xuất sắc cũng ít nhất là mười sáu tuổi đến mười tám tuổi mới có thể tiến vào, chủ yếu là hai mươi tuổi. Bọn Đường Tam nhìn qua như thế nào cũng không giống bộ dáng mười tám tuổi.
- Trắc thì không có vấn đề gì, tiến hành ở nơi nào?(Triệu Vô Cực)
Tiếp đãi sư phụ ở chỗ này cũng đã vài ngày, số lượng hồn sư đến báo danh rất ít, dù sao, đến học viện làm sư phụ, đãi ngộ như thế nào cũng không thể so sánh với y phụ mọi người tộc. Đó mới là hướng đi tốt nhất cho hồn sư cao cấp. Mà ít nhất bảy người trước mắt đến báo danh làm sư phụ, hắn làm sao dám sơ xuất, vội vàng nói.
- Ta đưa mọi người đi tham gia trắc thí.(Tiếp dẫn)
Đi vào bên trong Lam Phách học viện, cảm giác so với Thiên Đấu hoàng gia học viện khác nhua không nhỏ. Nơi này mặc dù không có cảnh sắc đẹp như Thiên Đấu Hoàng gia học viện nằm trên núi, nhưng tất cả mọi thứ đều gây cho người khác một loại cảm giác phi thường khí thế. Con đường mở rộng, trải dài vào bên trong, hai bên đường là rừng cây. Cuối đường có thể thấy một toà thao tràng lớn đường kính hơn hai trăm thước, vây quanh bởi một loạt toà kiến trúc ba tầng. Tiếp đãi sư phụ lần lượt giới thiệu với mọi người, các toà nhà ba tầng này là lớp học, túc xá cũng như nơi tu luyện của học viện. Nếu nói Thiên Đấu hoàng gia học viện kiến tạo như một đỉnh núi, thì Lam Phách học viện này kiến tạo ở giữa trung tâm rừng râm, bởi vì phạm vi còn lại xung quanh các toà nhà đều là rừng rậm. Nghe nói, đây là mảnh thực vật lớn nhất nằm bên trong Thiên Đấu thành. Có thể sở hữu một mảnh rừng rậm như vậy, đúng như câu Tần Minh nói, kẻ nào dám bảo Lam Phách học viện không có bối cảnh đây?
Tiếp đãi sư phụ tiếp tục mang mọi người đến một toà kiến trúc có đỉnh nhọn, nhìn qua có lẽ chắc chắn nhất trong tất cả kiến trúc bên trong học viện. Đi vào bên trong, một đại sảnh trống trải, không có ngăn cách các phòng, ánh sáng từ cửa sổ bốn phía chiếu vào trong phòng, khiến cho không gian nơi này sáng ngời, trên mặt đất là hoa cương nham thạch, vách tường được sơn trắng, tịnh không được trang trí gì cả.
Tiếp đãi sư phụ để mọi người ở chỗ này đợi, còn mình rời đi, không lâu sau, có ba gã hồn sư từ bên ngoài đi vào. Ba người này đều khoảng bốn mươi tuổi, hình dáng, tướng mạo bình thường, tịnh không có điểm nào khác thường, chỉ là, trên mặt bọn họ đều hiện lên sắc thái nghiêm cẩn giống nhau. Ba người đi đến bên trong đại sảnh thì dừng chân, người đi đầu nói.
- Các vị tham gia khảo hạch hồn sư bước lên trước tiến hành bình trắc. Vị nào lên trước?(Người đi đầu)
Ánh mặt mọi người đều nhìn về phía Phất Lan Đức. Phất Lan Đức mỉm cười, hướng Tần Minh phất tay.
- Tiểu Minh ngươi trước đi.(Phất Lan Đức)
- Xin hỏi, tiến hành bình trắc như thế nào?(Tần Minh)
- Thỉnh các hạ phóng xuất toàn bộ vũ hồn, chỉ cần vượt qua bốn mươi cấp, sẽ cùng ba người chúng ta giao thủ, có thể kiên trì trong mười phút là hợp cách.(Âm Thư)
Cấp bậc hồn sư tất nhiên là quan trọng nhất, chỉ cần đem vũ hồn phóng thích, cấp bậc nào, thuộc tính nào của hồn sư cũng được thể hiện ra hết, cho nên việc giao thủ còn lại là để kiểm tra kinh nghiệm thực chiến, dù sao, là một sư phụ, nếu không có kinh nghiệm thực chiến phong phú, hiển nhiên không thể được nhận.
- Hảo.(Tần Minh)
Tần Minh hôm nay bởi vì chuyện xảy ra ở Thiên Đấu hoàng gia học viện vốn đã hết sức kiềm chế, lúc này không còn thu liễm hơi thở của bản thân, trực tiếp phóng thích ra vũ hồn của mình.
Trong phút chốc, không khí bên trong đại sảnh tựa hồ bắt đầu trở nên ngưng trọng, đứng đối diện với Tần Minh, thân thể ba gã sư phụ của Lam Phách học viện đồng thời lắc lư, trên mặt không khỏi toát ra vẻ hoảng sợ.
Ba vị sư phụ phụ trách bình trắc này đều là hồn sư cấp bậc hồn vương năm mươi cấp, vũ hồn của đối phương vừa mới phóng thích, chỉ riêng khí thế đã áp bách bọn họ xuất hiện phản ứng, điều này chỉ có thể chứng minh, vị hồn sư trẻ tuổi trước mắt so với bọn họ cường đại hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, trên người Tần Minh bốc lên một đám lửa màu vàng, theo tiếng gầm nhẹ của hắn, quần áo trên cơ thể chợt bành trướng, khiến cho ngoại y màu xanh vốn rộng thùng thình bị bó chặt, hai tròng mắt đồng thời biến thành màu vàng, tổng cộng sáu cái hồn hoàn từ dưới chân bay ra, Nhị Hoàng, Tam Tử, Nhất Hắc. Mặc dù chưa được xem là tổ hợp hoàn mỹ nhất, nhưng sáu cái hồn hoàn đồng thời xuất hiện, cũng gây cho ba vị sư phụ của Lam Phách học viện trước mặt rung động thật lớn.
- Sáu mươi hai cấp, Liệt Hoả Thương Lang, chiến hồn đế, Tần Minh, cường công hệ.(Tần Minh)
Tần Minh giơ tay phải lên, làm một động tác thủ thế.
- Vị nào chỉ giáo đây?(Tần Minh)
Chỉ giáo? Có thể chỉ giáo a? Năm mươi cấp đối mặt với sáu mươi cấp cường công hệ chiến hồn sư, lại sở hữu vũ hồn biến dị, còn cần phải chỉ giáo ư?
Vị hồn sư cầm đầu việc phụ trách bình trắc của Lam Phách học viện âm thầm toát mồ hôi bảo Tần Minh thu hồi Vũ Hồn của mình đứng sang một bên, hắn không cần phải trắc thí vì chêch lệch đẳng cấp.
Gã đứng bên trái trong ba gã bình trắc sư phụ của Lam Phách học viện không nhịn được hỏi.
- Có thể mạo muội hỏi một câu, ngài năm nay bao nhiêu tuổi?(Mộc Tâm)
- Ba mươi tư.(Tần Minh)
Con số đơn giản này vừa xuất ra, Tần Minh ngay lập tức đón nhận ba cặp mắt trừng trừng nhìn vào bản thân. Ba mươi tư tuổi, sáu mươi hai cấp, đây là khái niệm gì? Đừng nói nhìn thấy, bọn họ ngay cả nghe cũng không thấy qua.
- Nếu ngoài sáu mươi cấp không cần bình trắc phần sau, vậy chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian nữa. Các huynh đệ, khai hồn hoàn.(Phất Lan Đức)
Ngoại trừ đại sư ra, năm vị sư phụ của Sử Lai Khắc học viện đồng thời mở ra vũ hồn đủ để khiến hồn sư binh thường phải ngước nhìn của bọn họ. Trong phút chốc, hai gã Hồn đế, ba gã Hồn thánh, một loạt ba mươi mốt cái hồn hoàn đồng thời xuất hiện trước mặt các vị sư phụ phụ trách bình trắc của Lam Phách học viện.
- Sáu mươi ba cấp, Long Văn Côn, khí Hồn đế, Lí Úc Tùng, Cường công hệ.(Lí Úc Tùng)
- Sáu mươi sáu cấp, Tính La Kì, khí Hồn đế, Lô Kì Bân, Khống chế hệ.(Lô Kì Bân)
- Bảy mươi mốt cấp, Đường Đậu, khí Hồn thánh, Thiệu Hâm, Thực vật hệ.(Thiệu Hâm)
- Bảy mươi sáu cấp, Đại Lực Kim Cương Hùng, chiến Hồn thánh, Triệu Vô Cực, Cường công hệ.(Triệu Vô Cực)
- Bảy mươi tám cấp, Miêu Ưng, Chiến hồn thánh, Phất Lan Đức, Mẫn công hệ.(Phất Lan Đức)
Từ yếu đến mạnh, Sử Lai Khắc học viện bao gồm cả hai gã viện trưởng trong năm vị, trước sau báo ra danh tính cùng thực lực của mình.
Ba gã sư phụ phụ trách bình trắc lúc này đã hoàn toàn ngốc trệ. Tổng cộng chỗ này có bảy gã hồn sư xin được tuyển làm sư phụ, ngoại trừ một người chưa hiển lộ thực lực ra, sáu người còn lại đều là cường giả ngoài sáu mươi cấp, số lượng hồn hoàn khiến cho bọn họ hoa cả mắt. Nếu không phải đám Phất Lan Đức đã khống chế không cho hồn lực bản thân phóng thích quá nhiều, có lẽ lúc này ba vị sư phụ của Lam Phách học viện cũng không thể đứng vững.
- Có thể chứ?(Phất Lan Đức)
- A, đương nhiên có thể. Các vị tiền bối, thỉnh thu vũ hồn đã.(Mộc Tâm)
Đới Mộc Bạch nhìn thấy các vị sư phụ triểu lộ Vũ Hồn và cấp bậc của mình cũng không chịu thua kém gì cả, Đới Mộc Bạch tiến lên một bước tay phải chỉ thiên.
- Các huynh đệ chúng ta cũng không thua kém các sư phụ.Cùng khai hồn hoàn nào.(Đới Mộc Bạch)
Ba vị phụ trách bình trắc của Lam Phách học viện nghe được Đới Mộc Bạch thì tò mò nhìn sang rồi cũng phải há hốc mồm khi chứng kiến cảnh trước mắt.Toàn bộ thập quái đều thả ra Vũ Hồn của mình, trong phút chốc bảy gã Hồn Tôn, ba gã Đại Hồn Sư cùng với hai mươi bảy cái hồn hoàn đồng thời xuất hiện trước mặt các vị sư phụ phụ trách bình trắc của Lam Phách học viện.
- Tại hạ Âm Thư, năm mươi tư cấp, cường công hệ, chiến hồn sư. Cấp bậc của các vị tiền bối ta không có gì để bình luận. Các vị thấy thế nào nếu ta đưa các vị đến gặp viện trưởng. đãi ngộ của các vị do nàng định đoạt.(Âm Thư)
Tất cả đều là hồn sư ngoài sáu mươi cấp đồng thời dạy ra , bình trắc đã không còn ý nghĩa gì nữa, lưu đối phương lại mới là việc quan trọng nhất. Vị sư phụ tên Âm Thư này có thể giữ vị trí quan trọng này, hiển nhiên là người thông minh, lập tức nghĩ đến việc trước tiên thể hiện thành ý của Lam Phách học viện đối với những vị hồn sư cường đại này.
Âm Thư dẫn đầu ba vị sư phụ Lam Phách học viện đi ra khỏi toà kiến trúc đỉnh nhọn, theo con đường nhỏ bên cạnh trực tiếp hướng về phía đằng sau học viện, nhanh chóng ra khỏi khu nhà dành cho sư phụ tiến vào sâu bên trong rừng rậm.
- Viện trưởng của các ngươi không ở trong khu túc xá dành cho sư phụ hay sao?(Đại Sư)
- Viện trưởng bình thường không có mặt trong học viện, nàng tương đối thích an tĩnh, một mình ở trong rừng. Việc bình thường của học viện đều do các vị sư phụ tự giải quyết, chỉ có đại sự mới phiền đến viện trưởng.(Âm Thư)
Nhắc tới viện trưởng, trong mắt vị Âm Thư này xuất hiện sự tôn kính xuất phát từ nội tâm.
Đi chừng mười phút, mọi người đang tận hưởng không khí thanh tân của rừng rậm, thì đột nhiên, một tiếng ngâm thơ lãng đãng như khói thoảng từ phía trước bỗng truyền đến.
Tiếng ngâm thơ uyển chuyển đập vào thích nhĩ, u oán triền miên, giống như nỉ non giống như oán thán, khiến cho cảm thấy một trận buồn. Giai điệu cũng vậy, vô cùng nhu mỹ.
Giữa thế giới rộng lớn này
Giữa dòng người tấp nập
Em vô tình gặp được anh
Nhưng hai ta lướt qua như người xa lạ
Bổng đâu dòng lệ chợt tuôn rơi
Có phải em đã bị lãng quên bởi quá khứ
Hay chỉ là vô tình!
Tiếng ca dần biến mất trong yên lặng, đi phía trước là Phất Lan Đức và đại sư đều đã dừng bước.Lúc này Phất Lan Đức thần sắc nhìn qua có chút quái dị, Đường Long thì nhíu mày lại vì câu thơ này chỉ có cậu là biết xuất xứ của nó ở đâu thôi.
Phất Lan Đức hiện tại có thể xác định Đường Long chính là người đó, người mà 20 năm trước đã cùng họ du lịch và chiến đấu bên họ cùng với hai người khác nữa nhưng mà Phất Lan Đức thắc mắc là tại sao Đường Long lại có thể xuất hiện ở quá khứ được chứ.
Thấy bộ dáng kỳ quái của Phất Lan Đức và Đường Long, mọi người không khỏi ngạc nhiên mà dừng lại.
- Duyên phận đi. Đã của ta tương lai gây nên thì ta tới chịu trách nhiệm đi. Ta cũng không phải là người tốt lành gì nhưng mà chuyện mình gây ra thì tự gánh lấy.
- Quả nhiên là ngươi.(Phất Lan Đức)
Tiếp tục hướng về phía trước vài trăm thước, rừng cây càng trở nên rậm rạp. lộ ra một tấm bia lớn, mặt trước có khắc hàng chữ.
[Học viện trọng địa, xin đừng tiến vào.]
Đi qua một cây đại thụ, cảnh sắc trước mặt hòan toàn biến đổi.Đó là một hồ nước nhỏ,chiều rộng mặt hồ không quá năm mươi thước mà thôi.Một dòng suối nhỏ rộng chừng ba thước từ bên kia rừng nhẹ nhàng len lỏi chảy vào trong hồ, và sau đó chảy ngược lại.Nước trong hồ có thể được xem như là luôn được lưu chuyển không ngừng.
Bên cạnh hồ,có một căn nhà tranh đơn sơ, chỉ gồm những tấm gỗ cùng với cỏ tranh tạo thành, hoàn toàn hòa vào quang cảnh chung quanh thành một thể.Xung quanh căn nhà tranh, có một vòng hàng rào,bên trong ly ba có trồng rất nhiều loài hoa và cây cỏ đua nở, tỏa hương ngào ngạt, vô cùng xinh đẹp.
Ở giữa những hàng cây và khóm hoa nọ, một nữ tử đang đứng đó,tay cầm bình tưới,đang tưới cho những cái cây này.Có lẽ bởi vì nghe được tiếng bước chân,ánh mắt nàng bất giác hướng về phía đoàn người Sử Lai Khắc học viện đang đi tới.Tựa hồ vì sự yên lặng nơi đây bị quấy nhiễu mà nhíu mày bất mãn.
Nhưng là,ánh mắt nàng lướt qua ba gã Lam Phách học viện hồn sư dẫn đường phía trước, rơi vào Phất Lan Đức cùng đại sư ở phía sau thì, cả thân thể trong nháy mắt trở nên cứng đờ, tay buông rơi chiếc bình tưới.
Đó là một mỹ phụ nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, một thân thanh sắc bố quần giản dị nhưng lại khó giấu được phong tư yêu kiều, chiếc khăn vải màu xanh trên đầu bay phất phơ, khuôn mặt có chút tái nhợt.Ngũ quan lay động lòng người, hàng lông mày như vẽ, đôi mắt to màu đen giờ tuy đã trở nên ngốc trệ, nhưng cũng rất có thần.Dưới lớp áo vải không giấu được thân thể phong loan điệp chướng,ba đào mãnh liệt,phong tư thành thục,tuyệt không phải cô gái bình thường nào cũng có thể so sánh.
Âm Thư và ba gã hồn sư của Lam Phách học viện từ trong lời đối đáp của Phất Lan Đức cùng Đường Long,cũng đã đoán được hai người họ hẳn là có quen biết viện trưởng.Lúc này lại như trước án chiếu lễ số, rất nhanh tiến lên vài bước, đi ra ngoài ly ba. Âm thư cung kính hướng tới vị mỹ phụ đứng đằng sau hàng rào.
- Viện trưởng, mấy vị hồn sư tân ứng sinh vừa mới tới, trong đó có sáu người thực lực đã vượt quá sáu mươi cấp hồn lực, chúng ta vô pháp tác chủ, mời người đứng ra định đoạt.(Âm Thư)
Thân ảnh chợt lóe,mỹ phụ vốn ở bên ngoài ly ba,Sử Lai Khắc thất quái cũng không thấy rõ ràng được nàng làm thế nào từ trong đi ra.Mấy vị sư phụ cũng đồng thời chấn kinh.Từ một điểm nhỏ cho thấy,nữ tử này đơn giản chỉ dùng một động tác,cũng có thể biết được thực lực cường đại của nàng ta.
- Đường Long là ngươi. Cuối cùng cũng để cho ta tìm được ngươi.(Liễu Nhị Long)
Liễu Nhị Long xuất hiện trước mặt Đường Long rồi giơ tay lên hướng về Đường Long hung hăn đấm một cái, Đường Long không phản kháng chút nào để cho Liễu Nhị Long công kích mình.
Đường Long bị Liễu Nhị Long đánh bay ra ngoài va vào gốc cây sau lưng. Nhiêu đó Liễu Nhị Long chưa buông tay, nàng tiếp tục xông tới dùng tay của mình nện vào lòng ngực Đường Long, một bên nện một bên khóc thương lấy.
- Tại sao? Tại sao lại rời bỏ ta đi mà bây giờ mới xuất hiện?(Liễu Nhị Long)
Đường Long cũng không sờ được đầu não, chính bản thân cậu còn không biết mình làm sao gặp được Liễu Nhị Long thì sao mà giải thích được.
- Sao vậy?Làm sao không trả lời?(Liễu Nhị Long)
Liễu Nhị Long càng đánh càng điên cuồng hơn, Đường Long cứ đứng mặc cho Liễu Nhị Long đánh. Một hồi sau Liễu Nhị Long đánh mệt rồi uổng khuất nhìn Đường Long.
- Đánh đã rồi sao.Giờ tới lượt anh.
Đường Long nói xong thân thủ vươn tay qua eo của Liễu Nhị Long kéo nàng về phía mình rồi cúi đầu hôn lấy đôi môi của Liễu Nhị Long, Liễu Nhị Long trợn to con mắt lên nhìn Đường Long đang hôn lấy mình, nàng vùng vẩy kịch liệt nhưng rồi càng ngày càng yếu sao đó yêu tĩnh ở trong ngực Đường Long khóc lấy.
Đường Long cũng không làm gì nhiều chỉ đưa tay lên thay Liễu Nhị Long lau đi nước mắt.Liễu Nhị Long lúc này an tĩnh nằm trong lòng Đường Long nắm mắt lại cảm thụ lấy hơi thở của Đường Long đã lâu mà nàng đã không cảm thụ được từ 20 năm trước.
- An tĩnh rồi sao.Có thể nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra sao?
Liễu Nhị Long nghe Đường Long nói vậy định nổi xung lên nhưng mà Đường Long thì thầm vào tai nàng vài từ khiến nàng an tĩnh lại rồi bắt đầu dùng giọng chỉ có hai người nghe được kể lại vắn tắt cuộc đời mà nàng trải qua.Đường Long ở một bên lắng nghe đôi lúc cười khổ lấy, hắn không ngờ tới là tương lai mình lại đi trêu hoa nghẹo nguyệt để rồi rời đi không từ biệt với nữ tử đang nằm trong ngực mình.
Đường Long đang định lên tiếng hỏi thăm thêm chút thông tin từ Liễu Nhị Long thì âm báo hệ thống vang lên khiến cậu sửng sốt.
Tinh thỉnh kí chủ trong vòng 1 phút chuẩn bị. Hệ thống sẽ cưỡng chế đưa kí chủ trở về 30 năm trước để tiến hành một vài nhiệm vụ.
- Khi ta về quá khứ thì ở đây thì sao.
Tinh thế giới này sẽ tạm thời đóng băng cho tới khi kí chủ trở về.Kí chủ còn 30s nữa.
- Nhị Long em chờ anh một chút nhé. Anh đi giải quyết chút việc rồi quay về.
- Ừ đi mau về mau nhé Long ca.(Liểu Nhị Long)
- Hệ thống đưa ta đi luôn đi.
Tinh do kí chủ yêu cầu rời đi trước khi thời gian đếm ngược hoàn tất nên là kí chủ có một phần quà
Tinh chuẩn bị dịch chuyển 3…2…1. Dịch chuyển bắt đầu
Đường Long cảm thấy trời đất quay cuồng đồng thời cũng cảm nhận thời gian đã bị đóng băng lại rồi.