Chương 188: Khiến cho La Hồng có chắp cánh cũng khó thoát (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
...
Văn Thiên Hành đi xuống Đông Sơn, tay áo dày rộng trên người không ngừng bay tán loạn giống như một thần quan hành tẩu thiên hạ.
Khí cơ trên người ông ta đang không ngừng phun trào, dường như hội hợp với thiên địa.
Bên trong La phủ.
Trần quản gia đang uống trà với Viên hạt tử ngẩng đầu nhíu mày nhìn ra xa.
Viên Hạt Tử cũng nghiêng đầu.
“Dẫn khí trời đất thêm vào bản thân, đây là thuật pháp của Côn Luân Cung, Côn Luân Cung là thánh địa của Đạo môn, được xưng đệ nhất Đạo môn, đóng trú ở Đại Chu Long Hổ sơn mấy ngàn năm, Tư Thiên Viện của tam đại vương triều đều là do Côn Luân Cung mở, so với quốc giáo Long Hổ Sơn của Đại Chu, Côn Luân Cung nhập thế lại có vẻ vô cùng im ắng, thuận lợi.”
Viên Hạt Tử nói.
Trần quản gia khẽ vuốt cằm.
“Văn Thiên Hành chưa từng phản kháng khi đối mặt với La gia nhưng mà trên thực tế thực lực người này cũng không yếu.”
“Lần này ông ta đến đây dẫn động khí trời đất, mục đích là gì?”
Hai người đều không hiểu nhưng mà rất nhanh bọn họ liền hiểu rõ.
Bởi vì dưới chân Văn Thiên Hành sinh mây, dường như đạp không mà lên, đi tới bên ngoài huyện An Bình.
Giống như thiên nhân, tiên thần vậy, hai tay kết từng bí ấn Côn Luân Cung.
Lấy khí trời đất làm phù, giao thoa tung hoành ở bên ngoài huyện An Bình, một tấm phù thiên địa khổng lồ treo trên đỉnh đầu của ông ta, đường cong bên trên phù văn giống như du long uốn lượn.
“Mở!”
Râu tóc Văn Thiên Hành tung bay, hai tay giơ lên trời bỗng nhiên đẩy.
Vũng bùn đất lớn trên mặt đấy bị vỡ tan, xé rách ra một khe rãnh dữ tợn.
Một ngôi đền thờ thanh ngọc nguy nga bàng bạc từ phía dưới mặt đất chầm chậm dâng lên, hào quang cao ngất rộng lớn ngút trời.
Hào quang nồng đậm dường như đang đua tranh với Tắc Hạ Học Cung của Đông Sơn .
Chẳng qua hào quang thư viện là nội liễm, mà hào quang của đền thờ thanh ngọc này có mấy phần trương dương..
Phía trên đền thờ có viết hai chữ “Thiên Cơ” thâm ảo.
Phía dưới đền thờ như màn mưa, dường như ngăn cách hai giới tạo thành một nơi vô cùng thâm thuý.
Nguyên khí trời đất của toàn bộ huyện An Bình giờ phút này bỗng dưng nồng nặc, không ít khách giang hồ trong huyện An Bình đều cảm giác được rõ ràng biến hóa này.
Bên trong La phủ.
Trần quản gia và Viên Hạt Tử cũng hiểu rõ mục đích những việc Văn Thiên Hành đã làm.
“Thiên Cơ Bí Cảnh? Tư Thiên Viện thế mà đem Thiên Cơ Bí Cảnh mở ở bên ngoài huyện An Bình? Bọn hắn muốn làm gì?!”
“Chẳng lẽ là vì đối phó công tử?”
Trần quản gia nhíu mày, nguyên khí giữa trời đất đột nhiên nồng đậm khiến cho trong huyện An Bình không ngừng có gió thổi bay tóc trắng của ông.
...
Phía trên Tắc Hạ Học Cung .
Đám học sinh tu tập ngay tại trong Cung Khuyết cũng cảm ứng được nguyên khí trời đất biến hóa.
Trường Bình quận chúa mặc y phục lộng lẫy, kiêu ngạo lạnh lùng đứng ở đỉnh Đông Sơn, nhìn đền thờ đột ngột từ mặt đất mọc lên bên ngoài huyện An Bình kia, hào quang cao ngất, giữa lông mày có vẻ hưng phấn và dã tâm mịt mờ đang cuộn trào.
Ngụy Nhàn sưng mặt sưng mũi nhìn chằm chằm đền thờ kia, ý dữ tợn bên trong đôi mắt đang phun trào.
Sỉ nhục mà La Hồng cho hắn ta, hắn ta tất nhiên sẽ trả lại gấp trăm lần nghìn lần ở bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh!
Chẳng qua nghĩ tới La Hồng ngang ngược, Ngụy Nhàn hít sâu một hơi, dáng vẻ phục tùng đi tới bên người Trường Bình quận chúa.
“Quận chúa, thực lực La Hồng này cực mạnh, lúc trước hắn có thể một kiếm chém Hoàn Nhan Liệt Hoả nên không được khinh thường, chúng ta tất nhiên phải có sách lược vẹn toàn.”
“Bên trong Thiên Cơ Bí Cảnh chúng ta không cách nào liên hệ với bên ngoài, cường giả không cách nào ra tay, đối với chúng ta mà nói cũng rất nguy hiểm.”
Trường Bình quận chúa quay đầu nhìn về phía Ngụy Nhàn, nhìn thấy khuôn mặt sưng của hắn ta liền cười cười vươn tay khẽ vuốt vết thương của Ngụy Nhàn.
“Đau không?”
Trường Bình quận chúa dịu dàng nói.
Sắc mặt Ngụy Nhàn hơi kích động: “Không đau!”
“Không cần lo lắng, lần này mở bí cảnh không chỉ là ý của thái tử mà còn là ý của Huyền Ngọc phi... Nàng ta sẽ phái Da Luật Sách đi vào Thiên Cơ Bí Cảnh…” Trường Bình quận chúa nói.
“Da Luật Sách? Da Luật Sách xếp thứ ba trên Hoàng Bảng?”
Ngụy Nhàn nghe vậy không khỏi hít vào một hơi.
Trường Bình quận chúa cười một tiếng: “Không chỉ Da Luật Sách, ta còn liên hệ Cung Hạo của Tư Thiên Viện và Vũ Cử của Đại Lý Tự, bọn họ một người xếp thứ bảy Hoàng Bảng, một người xếp thứ mười lăm Hoàng Bảng cũng sẽ liên thủ với chúng ta…”
“Đáng tiếc, không liên hệ được Sở Thiên Nam xếp thứ hai Hoàng Bảng, nếu không đệ nhất thiên kiêu Đại Hạ ta ra tay mới không có sơ hở nào.”
Trường Bình quận chúa tiếc nuối thở dài.
“Ngoài ra ngươi đi liên lạc thêm với một số học sinh trong học cung đi, La Hồng trở thành đệ tử phu tử sẽ khiến không ít người oán giận, đặc biệt là đám người Tiêu Nhị Thất, Ngô Mị Nương, nếu có thể liên thủ với bọn họ La Hồng... có chắp cánh cũng khó thoát.”
“Đương nhiên, nếu đám người Tiêu Nhị Thất và Ngô Mị Nương không muốn, học sinh khác cũng đều được, chúng ta phải làm cho La Hồng gặp khó khăn ở trong bí cảnh, nhìn chỗ nào cũng đều là địch.”
“Những mất mát mà La Hồng gây ra cho ngươi, những sỉ nhục mà ngươi phải chịu đựng, chúng ta đều đòi lại!”
Trường Bình quận chúa nói.
Bên trong đôi mắt của Ngụy Nhàn có mấy phần cảm động, trịnh trọng gật đầu, sau khi khom người cáo lui với Trường Bình quận chúa liền đi liên hệ với những học sinh khác.
Nhìn bóng dáng Ngụy Nhàn đi xa, dịu dàng bên trong đôi mắt của Trường Bình quận chúa dần dần biến mất, đạo cai quản là một môn học vấn.
Nàng ta là một quận chúa có dã tâm.
“Thái tử gia gia và La gia không hợp nhau, mà dựa vào tính nết của Trấn Bắc Vương cũng không có khả năng ủng hộ một nữ nhân như ta, nếu có thể trợ giúp thái tử gia gia diệt trừ La Hồng, làm cho La gia tuyệt hậu... Có lẽ, ta có thể đạt được ủng hộ của thái tử gia gia.”
“Thực ra tốt nhất có thể được Hạ Hoàng ủng hộ, đáng tiếc Hạ Hoàng bế quan không ra, chẳng qua có thể được thái tử gia gia ủng hộ cũng giống như vậy thôi.”
Bên trong đôi mắt Trường Bình quận chúa nào còn có ngây thơ lãng mạn khi ở cùng thái tử.
Trường Bình quận chúa cao quý lạnh lùng đứng lặng trên đỉnh Đông Sơn có loại cảm giác tầm mắt phóng khoáng bao quát non sông.
Đại Sở có Nữ Đế, Đại Hạ ta... Vì sao không thể?