Chương 226: Ra khỏi bí cảnh, xác chết như mưa rơi (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngoài huyện An Bình.
Viên hạt tử gõ nhẹ gậy trúc, gõ xuống nền gạch xanh, phát ra âm thanh lanh lảnh rất hay, Tiểu Đậu Hoa dìu ông, Triệu Đông Hán lại đeo trên lưng một thanh đại đao dày nặng, vẻ mặt lạnh lùng.
Ba người ra khỏi thành, nhìn về phía đền thờ to lớn kia, phía sau đền thờ này chính là bí cảnh thần bí.
Bây giờ công tử đang ở trong bí cảnh, cửu tử nhất sinh, cực kỳ nguy hiểm.
Tiểu Đậu Hoa mím môi, đôi mắt của nàng hơi gợn sóng, toát lên vài phần cứng cỏi.
Ở trong Tắc Hạ Học Cung, La Hồng đã tức giận rút kiếm giết chết u Dương Chiêu dùm nàng, thay nàng trả nợ máu.
Nhưng cũng chính vì như vậy nên La Hồng mới chọc phải Trường Bình quận chúa, đắc tội không ít con cháu thế gia, rất có thể sẽ bị vây đánh, vây giết bên trong bí cảnh.
Trong lòng Tiểu Đậu Hoa rất buồn, nàng cảm thấy nàng không thể nhát gan, nàng là người đeo nợ máu trên lưng, mối thù của cha mẹ, cùng người đệ đệ vẫn còn quấn tã, nàng há có thể quên được.
Vì thế nên Tiểu Đậu Hoa cảm thấy mình phải cố gắng tu hành để bản thân mạnh mẽ hơn nữa, trở thành thanh kiếm mạnh nhất bên người công tử.
Cuối cùng sẽ đến một ngày, nàng giết được kẻ thù, trả nợ máu!
Giống như La Hồng mỉm cười hỏi nàng, giết u Dương Chiêu thôi đã đủ rồi?
Nợ máu giết cả nhà, tất nhiên phải diệt cả nhà gã mới trả đủ!
Ba người bước đi trên đường lớn, ánh mắt của rất nhiều người đổ dồn liếc về phía bọn họ.
Tất nhiên đám Viên hạt tử biết hết, sau khi Trần Thiên Huyền bị phế, Viên Thành Cương trở thành người bảo vệ La Hồng, còn Triệu Đông Hán và người thiếu nữ kia thì chẳng có gì hay để quan tâm.
"Thương Vương Viên Thành Cương? Há... Khiêu chiến thất bại, trái lại trở thành chó săn của La gia."
"Còn tới làm gì đây? Thật sự nghĩ rằng La Hồng có thể sống sót ra khỏi bí cảnh sao?"
"Bí cảnh bị đóng kín, chỉ lớn có bấy nhiêu đó, Gia Luật Sách muốn giết La Hồng, hắn trốn thế nào được? Không chỉ có Gia Luật Sách, còn có Cung Hạo và Võ Cử, ba vị Tứ phẩm Hoàng bảng muốn giết La Hồng, hắn có cánh cũng khó mà thoát được!"
Rất nhiều những hộ đạo giả lẫn trong đám người cười gằn lên tiếng.
Có kẻ mỉa mai, có kẻ cười nhạo, có kẻ cố tình nói khích.
Nhưng mà sự thật cũng là như thế, không có ai nghĩ rằng La Hồng có thể sống sót đi ra khỏi bí cảnh.
Lời nói mỉa mai xung quanh không ngừng quanh quẩn truyền lại đây.
Không tìm ra được ai nói nhưng âm thanh vẫn vang vọng khắp nơi.
Gương mặt Triệu Đông Hán đã sớm đỏ bừng, tức giận bốc khói, dưới da thịt như có tầng lửa đỏ đang thiêu đốt.
Tiểu Đậu Hoa cắn môi, đôi mắt ánh lên sự lo lắng nhìn về phía đền thờ.
Viên hạt tử nghiêng đầu, lưng đeo hộp gỗ, không hề nói chuyện, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi cả.
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác..."
"Huống hồ, công tử nhà ta chính là đệ tử của Phu Tử, cũng không phải là kẻ yểu mệnh, các người đưa ra kết luận sớm như vậy, thật sự buồn cười giống như trò hề."
Viên hạt tử lạnh lùng nói.
m thanh già nua cất lên làm rất nhiều hộ đạo giả cười lạnh.
Màn sao của bí cảnh đã bắt đầu run rẩy vỡ nát, hiển nhiên, chẳng mấy chốc bí cảnh sẽ đóng lại, người bên trong đều bị đẩy ra ngoài.
Đến lúc đó sẽ có kết quả chính xác, tất cả mọi người đều biết rõ.
Trên cơ bản thì kết cục của La Hồng tất nhiên sẽ không tốt đẹp gì.
Một gã Thất phẩm, cho dù đã từng giết chết Hoàn Nhan Liệt Hỏa là Ngũ phẩm trên Hoàng bảng, nhưng đối mặt với bốn vị Tứ phẩm trên Hoàng bảng, cũng sẽ bị hành hạ tới không ra hình người.
Viên hạt tử ôm gậy trúc, mặt lạnh lùng.
Triệu Đông Hán vác đao, mặt mày bặm trợn, Tiểu Đậu Hoa cũng có chút tức giận.
Bỗng nhiên.
Màn sao vốn đang run rẩy cực mạnh bên trong đền thờ bỗng nhiên dần dần ổn định lại, thu hút tất cả ánh mắt của những hộ đạo giả.
Có một cơn sóng khí mạnh mẽ trào lên từ không gian phía sau đền thờ, làm quần áo trên người Văn Thiên Hành bay phần phật.
Văn Thiên Hành nheo mắt lại, trong đôi mắt lóe lên mấy phần nghiêm túc, mà bên dưới vẻ nghiêm túc kia dường như còn có mấy phần kinh ngạc.
"Đợi đến lúc màn sao đã hoàn toàn ổn định lại, cửa của bí cảnh sẽ mở ra, bí cảnh sẽ đóng lại kín kẽ lần nữa..."
"Tới lúc có kết quả rồi."
Bầu không khí trong trời đất dường như đều trở nên trang trọng vào ngay lúc này.
Đôi mắt của từng hộ đạo giả thi nhao ngóng trông, nhìn chằm chằm phía sau đền thờ.
"Văn Thái phó, có thể nói ra lý do vì sao bí cảnh lần này lại sớm đóng cửa như thế không?"
Hộ đạo giả của một vị thiên tài lên tiếng hỏi thăm.
Vấn đề này cũng là điều mà rất nhiều kẻ mạnh muốn biết, thời gian mở ra bí cảnh lần này thật sự quá ngắn.
Y bào cao quý Văn Thiên Hành bay phần phật, hai tay giấu sau ống tay áo, mí mắt dày nặng run lên, suy nghĩ một lúc lâu mới từ tốn nói: "Bí cảnh sớm đóng cửa, có hai trường hợp..."
"Thứ nhất, thiên tài vào bí cảnh đã gần như chết hết không còn một ai."
"Còn một khả năng khác đó chính là đại cơ duyên bên trong bí cảnh đã bị ai đó lấy được rồi."
Văn Thiên Hành nói.
Ông ta vừa nói dứt lời, sắc mặt của rất nhiều hộ đạo giả bỗng nhiên thay đổi.
Trước đó bọn họ không nghĩ tới tình huống này, bây giờ nghĩ tới rồi thì chợt cảm thấy có gì đó hơi khác thường.
Phần lớn người đều nghĩ tới khả năng thứ hai, tuy rằng khả năng thứ nhất cũng có thể xảy ra, vì dù sao với thực lực của Gia Luật Sách thì ở trong bí cảnh sẽ tung hoành ngang dọc, không ai có thể ngăn cản được.
Nhưng mà khả năng này quá thấp.
Dù sao Gia Luật Sách dám làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy thì lúc ra khỏi bí cảnh, đối mặt với đám đông những hộ đạo giả ở đây, y không thể nào thoát thân được.
Đối mặt với sự tức giận của quần chúng, hộ đạo giả của y sẽ không bảo vệ được y.