Chương 236: Phu Tử ở nhân gian (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên đỉnh Đông Sơn, Phu Tử có chút cạn lời.
Làm sao mà La Hồng lại chọc tới dạng tồn tại khủng bố như vậy?
Lý Tu Viễn ngồi đối diện ông còn cạn lời hơn, y cùng Phu Tử ăn dưa, không hiểu vì sao bị phun hạt đầy người.
Có chuyện gì sao?
Dưa ăn không ngon, vậy thì nói một tiếng, hà tất phải phun vào người y?
Lý Tu Viễn y là một người ôn nhu, bị phun như thế này rất ảnh hưởng đến phong độ của y đó.
Mà giờ phút này, Phu Tử lại không để ý tới y, nhìn về phía bầu trời, động tác này làm Lý Tu Viễn ngẩn ra, cũng nhìn về phía bầu trời..
Nhưng bầu trời ở trong mắt Lý Tu Viễn ngoại trừ có chút âm u, tựa hồ không có biến hóa gì.
Sau đó trong nháy mắt, tinh thần Lý Tu Viễn vừa động, khí Hạo Nhiên trên người trào dâng, trong phút chốc hai tròng mắt hóa thành ánh vàng.
“Thánh lâm.”
Bỗng dưng trong tầm mắt Lý Tu Viễn hiện ra một đôi mắt, đạm mạc, lãnh khốc, không hề tình cảm.
Như ma thần thượng cổ, quan sát nhân gian.
Trong lòng Lý Tu Viễn hơi buồn bực, thở dài một hơi, lập tức thoát khỏi trạng thái này.
Mà Phu Tử bên kia lại ngưng trọng vô cùng, lắc lắc đầu.
“Tà Đế? Không…… Hình như so với Tà Đế còn mạnh hơn, xem ra, phải để tiểu sư đệ của ngươi gõ chuông thánh nhân nhiều hơn, không được…… Chỉ dựa vào gõ chuông thánh nhân hình như cũng không tác dụng mấy, nhất niệm tà, mhất niệm thánh…… Có lẽ, phải tăng thêm một chút vốn liếng để tiểu sư đệ ngươi hiểu được ánh sáng của thánh nhân.”
Phu Tử buông vỏ dưa xuống, hít sâu một hơi.
Trong lòng Lý Tu Viễn vẫn còn chấn động, ánh mắt kia, làm y hồi lâu vẫn không thể hồi phục tinh thần.
“Vừa rồi đó là……”
“Đó chính là nguyên nhân ta luôn muốn dẫn tiểu sư đệ của ngươi hướng đến chính đạo, tiểu gia hỏa này, lão phu thu nhận nhiều đệ tử như vậy, người này là kì quái và đáng lo ngại nhất, đúng là khiến người ta nhọc lòng.”
Phu Tử thở dài, nói.
“Tu Viễn, ngươi…… có muốn mở “Học Hải bí cảnh” hay không?
Phu Tử ngồi trên ghế dựa, nhìn đôi mắt dần dần tiêu tán như đã ẩn nấp ở một thời không xa xôi nào đó, liếc mắt một cái, hỏi.
Lý Tu Viễn cả người chấn động: “Mở Học Hải bí cảnh?”
“Thiên Cơ bí cảnh mới vừa đóng, mở Học Hải bí cảnh sẽ khiến cho thiên hạ chấn động, hơn nữa, lấy thực lực hiện giờ của tiểu sư đệ, cho dù đệ ấy có thể đánh một trận với Gia Luật Sách, nhưng một khi vào Học Hải bí cảnh, chắc chắn cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt.”
“Với sức hấp dẫn của Học Hải bí cảnh, cho dù là cường giả trên Thiên Bảng cũng sẽ động tâm, đương nhiên Thiên bảng không vào được, nhưng cường giả trên Địa Bảng tuyệt đối sẽ điên cuồng tiến vào.”
“Tiểu sư đệ đối với cường giả trên Địa Bảng, không cần Địa Bảng, cho dù đối mặt với cường giả của Huyền Bảng thôi…. ách, sợ là không đỡ được mấy chiêu.”
Lý Tu Viễn bình phục áp lực trong lòng, nghiêm túc nói.
Phu Tử nói, cũng làm y rõ ràng, hóa ra, trên người tiểu sư đệ đã chịu nhiều áp lực như vậy lại còn bị một vị cấp bậc Tà Đế theo dõi sao?
Khó trách Phu Tử bắt tiểu sư đệ gõ chuông thánh nhân, tắm gội ao thánh, đây là để rửa sạch tà khí của Tà Đế sao?
“Nhất niệm tà, nhất niệm, ý của Phu Tử là thiên phú của tiểu sư đệ rất tốt, tương lai có khả năng trở thành Tà Đế, cũng có khả năng thành Nho thánh?”
Trong lòng Lý Tu Viễn nghĩ thông suốt.
Phu Tử gật gật đầu: “Cũng đúng, hiện tại mở Học Hải bí cảnh quả thật là quá sớm, La Hồng vào bí cảnh chỉ có thể trở thành vật lót đường, so với Thiên cơ bí cảnh là một thế cục hoàn toàn khác.”
“Hơn nữa Học Hải bí cảnh đã mấy trăm năm chưa mở, một khi mở ra, có khả năng sẽ chiếm hết vận số thiên hạ, đến lúc đó thiên hạ đều chấn động…… Tam đại vương triều đều sẽ phái ra cao thủ ẩn nấp tới thăm dò.”
“Bây giờ chưa cần phải gây ra nhiều phiền phức như vậy…… Tu Viễn, chờ đến ngày mai, ngươi cùng sư đệ đến Đông Sơn, dẫn nó đi thư các, lấy sách thánh nhân cho nó đọc một chút, rửa sạch tà khí trên người đi.”
“Cho nó đọc sách nhiều, ngộ ra thêm chút đạo lý, giảm bớt tà khí, cũng tĩnh tâm nhiều hơn.”
“Chúng ta làm sư trưởng, việc có thể làm cũng không nhiều, sư phụ chỉ hướng dẫn, tu hành lại do cá nhân, sau này là chính hay tà vẫn là xem tạo hóa của nó.”
Phu Tử nói, sau đó lại lấy dưa ăn.
Lý Tu Viễn hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu.
Mở thư các, lấy sách thánh nhân cho La Hồng đọc, thông qua khí thánh nhân ẩn chứa trong sách thánh nhân, rửa sạch tà khí trên người La Hồng, đúng là một biện pháp tốt.
“Đúng rồi, Phu Tử thấy thế nào về việc Trần Thiên Huyền chết đi sống lại ở Tắc Bắc, một lần nữa…… dùng một kiếm mở thiên môn khiến người ta ghen tị?”
Lý Tu Viễn hỏi.
Thời điểm tin tức này truyền đến tai Lý Tu Viễn, y quả thật vô cùng bất ngờ.
Y đã nghĩ, Trần Thiên Huyền đã là đèn cạn dầu, thần tiên cũng khó cứu.
Thế mà Trần Thiên Huyền lại cố tình từ cõi chết xông ra, sống lại, trở về Nhất phẩm, còn dùng một kiếm mở thiên môn, bước lên cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên.
Giống như thần thoại vậy.
“Thấy thế nào sao? Ăn dưa nhìn thôi chứ sao……”
Phu Tử cười cười.
“Cuối cùng thì Trần Thiên Huyền vẫn là người đã chết, nhưng vì sao còn có thể sống, ngươi có thể hỏi tiểu sư đệ của ngươi ……”
“Sống cũng tốt, nhân vật cỡ này, nếu chết đi thì thật đáng tiếc, hắn không chết, tương lai còn có thể trợ giúp một chút cho tiểu sư đệ của ngươi.”
“Ha ha, một kiếm mở thiên môn có cái gì đáng hâm mộ, cứ nói ngươi, nếu thật sự gặp Thiên nhân sau Thiên môn, ngươi có sợ không?
Phu Tử nói.
Lý Tu Viễn ôn nhu cười, lại không trả lời.
Phu Tử cười cười, ăn miếng dưa, cười như không cười: “Lão phu còn biết, Thiên môn không dẫn Trần Thiên Huyền đi, Trần Thiên Huyền dùng một kiếm hóa cốt long, bổ về phía thiên môn, làm tiên nhân tức giận, nhưng tức giận thì thế nào? Bọn họ dám giết sao?”
Lý Tu Viễn cũng ăn miếng dưa, cười xán lạn.
“Đương nhiên không dám.”
“Bởi vì Phu Tử ở nhân gian.”
……
Thành Thiên An.
Hoàng cung.
Trong từng trận gió lạnh thổi qua hành lang dài, Ly Thiên Hà ôm lấy đầu lâu của quận chúa Trường Bình, sải bước.
Chẳng mấy chốc, ông ta dừng bước và nhìn thấy bóng lưng của thái tử mặc mãng bào tứ trảo từ xa.
Xung quanh thái tử có mấy người.
Văn Thiên Hành khoanh tay đứng bên cạnh Thái Tử, ngoài Văn Thiên Hành còn có một vị lão thái giám già nua mặt trắng không râu, híp mắt đến mức không thấy rõ sự vật trước mắt, bên lão thái giám còn có một vị trung niên cẩm y, khí định thần nhàn, an tĩnh đứng thẳng.