Chương 247: Vây đánh, phá quân! (2)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sắc mặt Lạc Phong trắng bệch, ông ta không thể ngờ sứ giả của Đại Lý Tự cũng nhúng tay vào để vây bắt La Hồng.
Ông đứng lên, muốn nói điều gì đó.
Nhưng tên sứ giả của Đại Lý Tự cũng liếc qua nhìn ông ta: “Câm miệng, lần hành động của Đai Lý Tự này do Thái Tử chỉ thị, đích thân ban bố. Cho dù là Từ Thiểu Khanh cũng không có tư cách ngăn cản, ngươi thì càng không.”
Lạc Phong nhất thời nghẹn lời, sắc mặt biến hóa muôn màu.
Sứ giả Đại Lý Tự lạnh lùng vung tay, hạ lệnh: “Ra tay, bắt tội nhân La Hồng, nếu hắn chống cự, giết ngay!”
Mệnh lệnh phát ra.
u Dương Phi ẩn nấp dưới sự che chở của các cao thủ Tam phẩm, lộ vẻ giễu cợt.
La Hồng muốn ra tay giết ông ta, quá đúng ý của ông ta rồi. Dù gì ông ta cũng là khâm sai của triều đình, làm sao có thể bị giết dễ dàng như vậy, mà La Hồng một khi ra tay giết ông ta, vậy hắn chờ bị giết đi!
Tội giết quan chức triều đình, là tội chết!
Đối mặt với hàng loạt quân binh như vậy…
La Hồng vươn tay ra giữ lấy Tiểu Đậu Hoa đang run rẩy, kéo nàng ra đằng sau.
Nâng tay lên thủ, chắp năm ngón tay lại, nhìn về phía đoàn người đang gào thét mắng chửi hắn.
Bóng đen tóm lấy, gió thổi qua.
Quân binh chạy tới bỗng nhiên đình trệ, trong đêm tối bỗng có bóng đen chui từ dưới đất lên, túm lấy chân bọn họ.
Giữ chặt người bọn họ, bất động.
Hàng loạt Sát Châu lơ lửng bay trên bờ vai của La Hồng, sát châu hoá kiếm, sau khi La Hồng nhẹ nhàng búng ngón tay.
Đồng loạt phi ra như tên bắn.
Đùng! Đùng! Đùng!
Từng mảnh huyết vụ nổ tung.
Chỉ trong chớp mắt, kiếm Sát Châu đã đâm xuyên qua cơ thể của đám quân binh mặc giáp trụ.
Đánh thống lĩnh chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng này. Đối phó với thiên kiêu trong Hoàng Bảng như La Hồng, chết người là chuyện thường.
Nhưng bị bao vây bởi quân binh đông đảo như vậy, cho dù là dạng thiên kiêu trong Hoàng bảng như Gia Luật Sách, sau mấy đợt chiến đấu cũng sẽ có lúc bị kiệt sức, mà khi đó, lại có vô số binh lính không ngừng liều mạng chém giết, đó chính là thời khắc chí mạng.
Lại thêm thế áp bách từ quân đội, trừ khi ngươi là cao thủ Nhất phẩm hoặc Nhị phẩm, còn không một khi bị quân binh bao vây, khó có thể phá vây, chỉ còn nước chịu chết.
Trong Thiên Cơ bí cảnh, La Hồng đã đại khai sát giới. Điều này, bọn họ biết, nhưng bọn họ không tin La Hồng còn có thể bình yên vô sự trước sự vây đánh của quân đội.
Cho dù là Gia Luật Sách cũng không làm được!
Dù gì đây không phải là một đội quân bình người thường, mỗi một sĩ tốt đều là Võ tu.
Nhưng rất nhanh sau đó, thống lĩnh quân binh phát hiện rằng họ đã sai lầm rồi!
Có rất nhiều bóng đen kỳ dị xuất hiện.
La Hồng tựa như không sợ bị bao vây.
Một tiếng thương ưng vang lên.
Tà ảnh Thương Ưng giươngcanhs.
La Hồng mang theo Tiểu Đậu Hoa đứng trên lưng thương ưng, bay lên như diều gặp gió, xông lên chín tầng mây.
Bảy mươi hai chuôi kiếm Sát Châu bay lơ lửng, đuổi theo như dòng sông chảy siết.
Bên trong quân binh, không ngừng có tà ảnh màu đen xuất hiện, cuốn lấy quân sĩ, khiến họ không thể cựa quậy bị kiếm của La Hồng chém từ người này sang người khác.
Trong màn sương mù đẫm máu lúc này, quân binh ngày càng ít dần.
Quân binh tử trận hiện giờ đã lên tới một trăm người…
Thống lĩnh của nhóm cao thủ Tam phẩm đứng ngồi không yên, thi triển khinh công bay hướng về phía La Hồng.
La Hồng bật cười.
Giơ tay lên, năm ngón tay nắm chặt vào lòng bàn tay.
Tà ảnh của Cung Hạo và Võ Cử lần lượt xuất hiện.
Khi còn sống họ cũng là Tứ phẩm, hơn nữa còn là Tứ phẩm trong Hoàng bảng, sau khi được tà ảnh trợ lực vào, nháy mắt đã thăng lên Tam phẩm.
Lần trước Gia Luật Sách nhìn thấy nhiều tà ảnh như vậy, cũng phải quay đầu bỏ chạy…
Nói về bao vây, La Hồng hắn là dân chuyên nghiệp rồi!
Tà Ảnh Cung Hạo vẫn giữ lại được những chiêu kiếm của mình khi còn sống, một chiêu Lục Côn Lôn nhằm tới cao thủ của Đại Lý Tự bổ xuống.
Phốc phốc!
Cao thủ Tam phẩm kia bị kiếm sơn nện ép về mặt đất.
“Cung Hạo?!”
Không… là Cung Hạo sau khi chết.
Sứ giả Đại Lý Tự cảm thấy cả người lạnh toát.
Tà ảnh của Võ Cử kêu gào, nhanh chóng đối đầu với thống lĩnh Tam phẩm, kéo đối phương xuống lòng đất.
Tất cả những cường giả muốn đến gần La Hồng đều bị đẩy ra.
Tiểu Đậu Hoa đứng trên lưng thương ưng, nắm lấy vạt áo của La Hồng, hai chân không ngừng lắc lư…
Cao… cao quá!!! Hù chết ta rồi.
Nhưng La Hồng giờ phút này không rảnh bận tâm đến Tiểu Đậu Hoa.
Tay hắn giơ lên, tóc tơ bay tán loạn, khóe miệng khẽ mở.
“Vây đánh… Là thứ bổn công tử thích nhất.”
Một khắc sau, tay nhấc lên..
Một tiếng nổ trầm đục vang lên.
“Đứng lên.”
Đùng!
Tà sát khí từ trong đan điền tỏa ra ngoài, xác của những quân binh cử động.
Từng tà ảnh bò lên khỏi mặt đất, càng lúc càng nhiều.
Nhắm vào đám quân binh xung quanh, không ngừng công kích.
Thống lĩnh của quân bình cùng với sứ giả của Đại Lý Tự đều rùng mình, đầu dại ra, đây là thủ đoạn gì chứ?
Đây là mẹ nó thủ đoạn gì thế?
Một người thành quân?
Một người phá quân?
Là quái vật sao?
La Hồng cưỡi Tà Ảnh Thương Ưng, mang theo Tiểu Đậu Hoa chầm chậm bay về phía trước.
Bảy mươi hai chuôi kiếm Sát Châu bao quanh lơ lửng, liên tục đan xen, tạo thành từng đoàn huyết vụ.
Nơi có xác chết của quân binh tất sẽ có tà ảnh bò từ dưới đất gia nhập chiến đấu.
Chết đi một người, sẽ lại có thêm một tà ảnh.
Một màn này, khiến binh mã của Đại Lý Tự và Binh Bộ đang đứng trên con đường dài mất hết chiến ý, khí thế sụp đổ trong nháy mắt, như núi tuyết băng tan chảy.
u Dương Phi cũng ngẩn ra, kinh ngạch nhìn cảnh này.
Hơn năm trăm binh mã của Đại Lý Tự và Binh Bộ, còn có thống lĩnh Tam phẩm chỉ huy, một đội quân hùng mạnh như vậy trong nháy mắt đã bị La Hồng đánh bại.
Kế đó, trên đầu ông ta có bóng đen bao trùm.
La Hồng và Tiểu Đậu Hoa cùng cưỡi trên Tà Ảnh Thương Ưng, bay lượn trên đầu ông ta.
La Hồng dửng dưng nhìn ông ta.
Ngón trỏ và ngón giữa chụm lại, chầm chậm giơ lên.
Kiếm khí bộc phát.
Bảy mươi hai thanh kiếm Sát Châu khởi động, mũi kiếm hướng lên trời, bay vút lên bầu trời.
Kiếm chỉ lần thứ hai vung xuống.
Trên bầu trời, một toà kiếm sơn màu đen như núi Côn Luân, nhanh chóng đè xuống.
Chỉ chớp mắt đã nuốt chửng u Dương Phi.