Chương 1: Ngôi nhà ma sắp đóng cửa
“Đây là lần đầu tiên tao thấy một căn nhà ma chẳng có gì đáng sợ như thế.”
“Đạo cụ giả quá, đi dạo hết một vòng, chẳng những không thấy sợ mà còn hơi buồn cười.”
“Người theo chủ nghĩa duy vật thì có gì phải sợ!”
“Đã nói trước với tụi mày là chẳng có gì hay ho rồi, còn chẳng bằng ở lại trong ký túc xá chơi game, Côn* của tao đã lên cấp 80 rồi!”
(*) Côn: ở đây chỉ nhân vật trong game.
Ngoài cửa một ngôi nhà ma ở phía tây, thuộc vùng ngoại ô của thành phố Cửu Giang, một nhóm học sinh cưỡi xe đạp rời đi mà không lưu luyến gì.
Thấy cảnh này, Trần Ca đang cầm tờ rơi của nhà ma cảm thấy chẳng biết phải làm sao.
Dọa ma là một công việc đòi hỏi kỹ năng, nhưng con người thời buổi này đều đã bị “tẩy não” bởi vô số bộ phim kinh dị, tâm lý rất mạnh mẽ, đi vào nhà ma mà chẳng khác nào đi vào sân sau nhà mình.
“Ông chủ!”
Sau lưng vang lên một giọng nữ trong trẻo, Trần Ca quay đầu lại thì thấy một “zombie” mặc trang phục y tá, dáng người nhỏ nhắn, vòng một đẫy đà nổi giận đùng đùng bước ra từ nhà ma.
“Sao vậy Tiểu Uyển?” Cô gái tên Từ Uyển này là một trong những diễn viên thời vụ của nhà ma.
“Mấy tên nhóc khốn nạn vừa nãy định sàm sỡ em.” Cô nghiến chặt răng, tay nắm thành quyền.
Hóa ra là đến tố cáo...
“Quá đáng thật, đến cả zombie mà tụi nó cũng không tha.” Là ông chủ nên đương nhiên Trần Ca đứng về phía nhân viên của mình: “Để anh đi báo cho quản lý của khu vui chơi, bảo họ kiểm tra camera.”
“Không cần phải phiền toái như vậy đâu! Ngay khi phát hiện ra ý đồ của tên kia, em đã ra tay trước ngăn hắn ta lại rồi.” Từ Uyển giơ vết máu dính trên áo y tá lên: “Đây không phải là máu giả đâu.”
“Ầy, không sao, con gái nên biết cách tự bảo vệ mình.” Trần Ca lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn thoáng qua sắc trời đã là hoàng hôn: “Vậy thì hôm nay đóng cửa sớm vậy, chắc không có thêm khách nữa đâu, em đi báo cho những người khác, bảo họ tan làm sớm đi.”
Nghe anh nói xong, cô gái hóa trang thành zombie trước mặt vẫn đứng yên tại chỗ.
“Còn có việc gì à?”
“Ông chủ...” Từ Uyển ngập ngừng, sau đó cô chậm rãi rút một phong thư từ trong túi ra: “Đây là đơn xin thôi việc của Minh Hòa và Tiểu Ngụy. Anh đối xử với bọn họ khá tốt, bọn họ thấy ngại khi phải nói chuyện trực tiếp với anh, cho nên nhờ em chuyển giúp.”
“Hai người đó muốn nghỉ ư?” Trần Ca hơi sửng sốt, sau đó đưa tay nhận lấy hai phong thư kia: “Mỗi người có một chí hướng riêng, em cũng tan làm sớm đi.”
“Vâng, em đi tẩy trang đây.”
Trần Ca đưa mắt nhìn cô nàng “zombie” vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu kia rời khỏi xong liền yên lặng rút một điếu thuốc ra.
Nửa năm trước, cha mẹ anh đột nhiên mất tích, chỉ để lại ngôi nhà ma này.
Vì để tưởng nhớ đến cha mẹ, Trần Ca quyết định nghỉ việc, dốc hết sức lực để kinh doanh nhà ma, mong muốn có thể phát triển nó.
Đáng tiếc, xã hội phát triển quá nhanh, kinh doanh loại nhà ma này có áp lực cạnh tranh rất lớn lại còn là một hạng mục ít được quan tâm nên vẫn còn khá nhiều hạn chế.
Cùng là một cảnh kinh dị, sau khi xem nhiều lần sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng nếu muốn đổi mới liên tục thì cần phải có một nguồn kinh phí khá lớn.
Bắt đầu từ mấy tuần trước, tình hình kinh doanh của nhà ma ngày càng đi xuống, thu không bù nổi chi, tiền vé bán một ngày còn không bù nổi số lẻ của tiền điện, nước.
“Không biết mình còn có thể cố gắng được đến khi nào nữa!”
Trần Ca dụi tắt điếu thuốc, định quay lại nhà ma, thì một người đàn ông trung niên mặc đồng phục của khu vui chơi Thế Kỷ Mới đi đến.
Vừa nhìn thấy ông ta, Trần Ca lập tức tăng tốc giống như chuột thấy mèo.
“Định giả vờ như không nhìn thấy đấy à?” Người đó giơ tay nắm lấy vai Trần Ca: “Hôm nay, chúng ta phải nói cho rõ ràng. Cậu đã thiếu tiền điện nước và tiền thuê mặt bằng hai tháng rồi. Cấp trên cứ luôn hối thúc khiến cho tôi rất khó xử!”
“Chú Từ à, không phải cháu không muốn trả mà vì gần đây tình hình tài chính quả thực hơi khó khăn. Chú thư thả giúp cháu thêm một tháng nữa đi!”
“Tháng trước cậu cũng nói như vậy.”
“Cháu hứa với chú, đây là tháng cuối cùng!” Trần Ca vỗ ngực, vẻ mặt vô cùng chân thành.
“Kinh doanh nhà ma này ngày càng xuống dốc, không hấp dẫn được khách, tôi thấy cậu cũng đừng nên cố chấp nữa thì hơn.” Người đàn ông trung niên được gọi là chú Từ kia liếc nhìn hai phong thư trên tay Trần Ca, lực tay cũng dần dần giảm bớt: “Cậu còn trẻ như vậy, làm gì mà chẳng được, sao cứ phải sống mệt mỏi thế chứ?”
“Chú Từ, cháu biết chú chỉ muốn tốt cho cháu. Nhưng nhà ma này có ý nghĩa rất đặc biệt với cháu, có thể nói nó là thứ để cháu có thể nhớ đến cha mẹ mình.” Giọng nói của Trần Ca rất nhỏ, giống như không muốn để cho những người khác nghe thấy.
Là quản lý của khu vui chơi nên đương nhiên người đàn ông này cũng biết chuyện về cha mẹ Trần Ca. Ông không đáp lại, mấy giây sau, chỉ khẽ thở dài một cái, mềm lòng nói: “Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cậu. Được rồi, tôi sẽ cố gắng thư thả cho cậu thêm vài tuần nữa.”
“Cám ơn chú!”
“Đừng cám ơn tôi, cậu nên dành thêm nhiều tâm sức đi, bán nhiều vé hơn một chút.”
Sau khi tiễn quản lý của khu vui chơi xong, Trần Ca liền đi thẳng về nhà ma, bắt đầu thực hiện các công việc hàng ngày: kiểm tra mức độ tiêu hao của các trang bị, dụng cụ, bảo dưỡng đạo cụ, quét dọn vệ sinh.
“Máu nhân tạo trong phòng sửa chữa sắp hết rồi, cần phải mua thêm một đợt nữa; lối đi bên này nghiêng thêm vào trong một tý, như vậy có thể thu hẹp tầm quan sát của du khách; con búp bê này bị cào rách rồi, cần phải sửa lại. Chết tiệt! Cái đèn thủ công mỹ nghệ mà mình trang bị ở đây đâu rồi? Bị đứa nào trộm mất thế này?”
Trong mắt người ngoài thì anh là ông chủ của một nhà ma, là một thanh niên đầy hứa hẹn biết tự gây dựng sự nghiệp, nhưng trên thực tế, những đau xót phía sau chỉ có mình anh hiểu.
Nhà ma là một kiểu kinh doanh “sự khủng bố”. Trong hoàn cảnh kinh dị, cơ bắp và thần kinh của con người sẽ căng chặt, sau khi được giải phóng thì cũng giống như mát-xa vậy. Phương thức này có thể khiến người ta sinh ra cảm giác thỏa mãn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng đồng thời, nhà ma cũng là dạng kinh doanh một lần. Trên thị trường, có rất nhiều nhà ma lựa chọn hình thức kinh doanh lưu động ở nhiều thành thị, không ngừng thu hút các khách mới đến tham quan. Những nhà ma lựa chọn hình thức cố định như Trần Ca, trừ khi là cực kỳ có danh tiếng, có thể hấp dẫn các du khách nghe tiếng mà đến, nếu không thì không kiên trì được quá lâu.
Một mình anh có thể chèo chống suốt một thời gian dài như vậy cũng không dễ dàng gì.
Trần Ca kéo con búp bê đã bị cào rách vào phòng sửa chữa. Lúc học đại học, anh đã chọn chuyên ngành thiết kế và chế tạo đồ chơi nên những con búp bê trong nhà ma đều do anh tự tay thiết kế và sửa chữa.
Quá trình sửa chữa vừa nhàm chán lại vừa phức tạp. Đầu tiên, phải khâu da của búp bê lại, sau đó sơn màu lại, rồi làm cũ đi.
“Thiếu một ít máu, mình nhớ là hình như trên lầu còn có hàng dự trữ thì phải.” Nhà ma có ba tầng, tầng một và tầng hai là nơi bố trí các cảnh kinh dị, tầng ba dùng để chứa đồ linh tinh.
Trần Ca đẩy cánh cửa gỗ bám đầy tro bụi ra. Trong phòng có rất nhiều đạo cụ đã hư hỏng, đa phần là những thứ do cha mẹ anh đã giữ lại trong lúc kinh doanh nhà ma.
Vì mỗi khi nhìn thấy vật sẽ nhớ đến người nên Trần Ca rất ít khi lên đây.
“Chỉ mới chớp mắt đã qua hơn nửa năm rồi.”
Nhìn vô số thiết bị quen thuộc, Trần Ca chợt nhớ tới bản thân lúc nhỏ.
Khi đó, gia đình anh vẫn còn kinh doanh nhà ma lưu động. Cha mẹ đã dẫn anh đi đến vô số thành thị. Có những lúc quá bận rộn, hai vợ chồng trẻ sẽ đưa Trần Ca vào hậu trường làm bạn với mấy thứ đạo cụ quỷ quái này. Do đã được bồi dưỡng từ nhỏ cho nên lá gan của Trần Ca rất lớn.
Lúc những người bạn đồng trang lứa đang chơi ghép chữ thì anh đã ôm mô hình đầu người tung tăng khắp nơi.
“Chỉ còn là hồi ức mà thôi!”
Chẳng biết từ lúc nào, Trần Ca đã đi đến bên cạnh chiếc hòm gỗ cất giữ các di vật của cha mẹ mình. Trong đó có một con gấu bông và một chiếc điện thoại đen xì.
Con gấu bông này là món đồ chơi đầu tiên của Trần Ca khi còn bé, còn chiếc điện thoại thì anh không hề có chút ấn tượng nào.
Hai món này là do cảnh sát tìm được trong một bệnh viện bỏ hoang ở khu vực ngoại thành. Còn về việc tại sao đêm hôm khuya khoắt, cha mẹ Trần Ca lại đến đó thì không ai biết.
“Đã qua lâu như vậy rồi, rốt cuộc thì hai người đang ở đâu?” Trần Ca ôm lấy gấu bông, véo mặt của nó, khẽ thở dài: “Mình nên tranh thủ thời gian tìm máu nhân tạo đã. Nếu như không qua nổi mùa ế ẩm này, có lẽ sẽ thật sự phải ngừng kinh doanh nhà ma, chuyển nhượng cho người khác thôi!”
Ngay khi Trần Ca lầm bầm lầu bầu nói đến mấy chữ “ngừng kinh doanh”, “chuyển nhượng” thì điện thoại bên trong hòm gỗ vẫn luôn yên lặng bỗng nhiên lóe sáng, phát ra tia sáng lạnh mờ mờ.
“Chuyện gì thế này? Công nghệ đen* à? Hay là hiện tượng huyền bí”
(*) Công nghệ đen: là một thuật ngữ xuất hiện trong bộ light novel Full Metal Panic, có nghĩa ám chỉ các thành quả nghiên cứu phát triển của con người đã vượt qua những khoa học kỹ thuật đang hiện hữu nhưng thế giới quan hiện tại không thể nào hiểu được những vật kỳ lạ này.
Nếu như đổi lại là người khác thì đã tim đập chân run, hoảng hốt quay đầu nhìn khắp nơi rồi nhưng Trần Ca thì ngược lại. Anh thẳng tay cầm điện thoại lên, đưa đến trước mặt, xác nhận lần nữa.
“Trước kia, mình đã thử mở cái điện thoại này cả trăm lần rồi nhưng vẫn không được, sao hôm nay nó lại đột nhiên tự khởi động vậy chứ? Nó được tìm thấy ở nơi cha mẹ mình mất tích, chẳng lẽ họ biết mình đang rất khó khăn nên chủ động liên hệ?”
Trần Ca cố kiềm chế sự kích động, đưa tay vuốt màn hình. Trên màn hình đen kịt chỉ có một ứng dụng duy nhất, hơn nữa, đó còn là biểu tượng của nhà ma.
“Không giống như trong tưởng tượng, có điều ô biểu tượng này khá quen, giống như cửa vào nhà ma của mình vậy!”
Trần Ca cau mày, đưa tay nhấn mở ứng dụng trên màn hình, một hàng chữ bằng máu xuất hiện: [Bạn có tin rằng trên thế gian này có ma không?]
Trên thế gian này có ma không ấy à? Đây là một vấn đề triết học thuộc chủ nghĩa siêu thực, đối với một kỹ sư như Trần Ca mà nói thì nó khá khó trả lời.
“Hẳn là có...”
Trần Ca đưa ra lựa chọn của mình. Sau mấy giây, trên màn hình điện thoại hiện lên một dòng chữ mới.
[Suy nghĩ trong lòng bạn chính là đáp án. Từ thời khắc này, bạn chính thức nối bước tôi, trở thành chủ nhân mới của nhà ma. Đương nhiên, đây cũng không phải là chuyện đáng ăn mừng. Ở cuối giáo trình cho người mới, tôi muốn tặng cho bạn một lời khuyên: Tự sát chính là hành vi yếu hèn nhất, hãy cố gắng sống sót!]
“Lượng thông tin này có hơi nhiều rồi đấy! Có điều, sao cái kiểu nói chuyện này giống với ông già nhà mình thế nhỉ?”
Trần Ca ấn mở ứng dụng nhà ma một lần nữa, một giao diện hoàn toàn mới xuất hiện:
[Nhà ma ngoại ô phía tây thành phố Cửu Giang.]
[Trạng thái: Sắp đóng cửa.]
[Độ khen ngợi: Không.]
[Số lượng khách tham quan hôm nay: Bốn.]
[Số lượng khách tham quan trong tháng: Mười.]
[Số thành viên trong đội ngũ ma quỷ của tôi: Không.]
[Kho đạo cụ của tôi: Không.]
[Thành tựu mở khóa: Không.]
[Công trình hiện có: Đêm Cương Thi Sống Lại (đạo cụ hỏng, diễn viên kém cỏi, thiếu logic và kịch bản trong nội dung. Chỉ số hù dọa: Không); Minh Hôn (lúc còn sống không phải là vợ chồng, khi chết được chôn cất cùng một huyệt, vợ ma truy hồn. Chỉ số hù dọa: 0.5 sao).]
[Các cảnh kinh dị có thể mở khóa: Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm (Một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm chuyển vào ở trong một nhà trọ cũ nát. Hắn ta cầm kéo và búa sắt, quanh quẩn bên ngoài cửa phòng của bạn. Chỉ số hù dọa: 1 sao); Bệnh Viện Số 3 (Mỗi khi đêm xuống, trong bệnh viện bị bỏ hoang này lại có âm thanh kỳ quái vang lên. Bạn là một phóng viên tòa soạn bước vào đây để tìm hiểu. Chỉ số hù dọa: 3 sao); Chiếc Xe Tang Tuyệt Mệnh (Xe tang chở người chết đã lên đường. Nếu trong vòng một tiếng đồng hồ mà bạn không thể rời khỏi, vậy thì sẽ phải ở lại trên xe vĩnh viễn. Chỉ số hù dọa: 2 sao).]
[Nhiệm vụ hàng ngày: Hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày trong nhà ma sẽ nhận được phần thưởng tương ứng. Đồng thời sẽ mở khóa thêm được nhiều cảnh tượng kinh dị khác.]
[Điều kiện xây dựng mở rộng nhà ma: Số khách tham quan trong tháng phải hơn 100 người. Chỉ số khen ngợi đạt từ 60% trở lên (Sau 3 lần xây dựng mở rộng, nhà ma sẽ thăng cấp thành Mê cung rùng rợn).]
[Vòng quay kinh dị (Để chuyển động thì cần phải sử dụng chỉ số hoảng sợ được sinh ra từ khách tham quan nhà ma): Chết sống có số, phú quý do trời. Ở đây có linh quả giúp tăng tuổi thọ, cũng có lệ quỷ tràn đầy thù hận!]
[Công năng khác: Chưa mở khóa.]