Chương 119: Ông ta đã quay lại
“Đập đầu vào tường? Hình như có thứ gì chạy vào đầu?”
Trần Ca suy xét lời của người đàn ông trung niên, cảm thấy bệnh tình của Vương Hải Minh gần giống với Trương Bằng.
Có lẽ hai người đều bị thứ không sạch sẽ nhập vào, chỉ là Trương Bằng tự nguyện hợp tác với thứ không sạch sẽ, còn Vương Hải Minh lại lựa chọn đấu tranh.
Thời gian nửa đêm là lúc âm khí nặng nhất trong ngày, cũng là lúc thứ không sạch sẽ hoạt động mạnh nhất, như vậy có thể giải thích tại sao ông ta luôn tái phát vào đêm khuya.
Trần Ca quyết định men theo manh mối này để hỏi tiếp: “Ông anh à, Vương Hải Minh ngoài phát điên vào buổi tối ra thì còn có hành vi dị thường gì nữa không?”
“Khi ông ta vừa ra khỏi bệnh viện tâm thần nhìn vẫn khá bình thường, chỉ là không thích nói chuyện. Sau khi tiếp xúc một thời gian, chúng tôi mới phát hiện người này có rất nhiều điểm kỳ lạ. Ban ngày không có vấn đề gì lớn, có lúc ông ta còn chủ động chào hỏi người khác, nhưng đến tối cả người hoàn toàn thay đổi. Đập đầu vào tường, nhìn gương, tường rồi quát mắng, tự bóp cổ mình, mặt tím tái lên hết cũng không buông tay.”
Từ lời tường thuật của người đàn ông trung niên, Trần Ca đã nắm được quá khứ của Vương Hải Minh.
Người vợ thứ hai của Vương Hải Minh lừa mất tiền của ông ta, còn đưa ông ta vào bệnh viện tâm thần, nếu đây là một kế hoạch được sắp đặt sẵn, vậy ắt hẳn trước khi Vương Hải Minh vào bệnh viện tâm thần vẫn bình thường.
Một người bình thường vào bệnh viện tâm thần, sau khi tiếp nhận chữa trị một thời gian sẽ nảy sinh vấn đề.
“Thứ không sạch sẽ trên người ông ta chắc được đem từ bệnh viện tâm thần ra.” Trong lòng Trần Ca đã có câu trả lời, hỏi thêm một câu: “Có thể nói rõ nguyên nhân cái chết của Vương Hải Minh không?”
Người đàn ông trung niên nhếch nhác nâng chai bia trong tay lên, uống một ngụm lớn: “Tôi không biết tại sao cậu lại tò mò với một người đã khuất, nhưng tôi khuyên cậu đừng điều tra sâu quá, cẩn thận mình bị vạ lây, căn phòng đó hơi kỳ quái.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi biết mình nên làm gì.”
Dưới sự kiên trì của Trần Ca, cuối cùng người đàn ông trung niên đã nói ra sự thật: “Ngày trước, khi Vương Hải Minh giày vò bản thân trong phòng, chúng tôi đều nghe thấy tiếng gào thét của ông ta, hàng xóm đều tới giúp đỡ, hoặc báo cảnh sát đến giúp đỡ. Nhưng ngày ông ta xảy ra chuyện thì cả tòa nhà không ai nghe thấy tiếng của ông ta, sáng ngày hôm sau vợ cũ ông ta tới đưa cơm cho ông ta mới phát hiện, cơ thể đã lạnh ngắt rồi.”
“Hiện trường tử vong là như thế nào?” Trần Ca hỏi thêm một câu, điều này rất quan trọng trong việc anh sắp xếp lại toàn bộ câu chuyện.
Người đàn ông trung niên nhìn Trần Ca một cách kỳ lạ, ông ta không hiểu tại sao chàng trai trước mặt lại hứng thú với những thứ này: “Lúc đó tôi cũng có mặt, đầu của Vương Hải Minh bị hổng một lỗ lớn, bức tường giữa phòng 303 và phòng 304 nhuốm đầy máu tươi. Mặt ông ta tím tái, nhìn giống như bị ngạt thở mà chết, trên cổ cũng có vết móng tay, nhưng sau này cảnh sát so sánh rồi mới biết dấu móng tay là của Vương Hải Minh.”
“Theo lời anh nói, ông ta tự bóp cổ mình tới chết?”
“Hiện trường vụ án chỉ có mình ông ta, cửa sổ còn nguyên vẹn, hình như chỉ có một khả năng này thôi.” Ông chú uống nốt ngụm cuối, thuận tay nhét cái chai vào kệ giày: “Hỏi xong chưa, nhân lúc còn sớm, tôi phải xuống tầng mua rượu.”
“Nhân lúc còn sớm?” Trần Ca nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ một cái, cũng không để ý lời người đàn ông trung niên nói: “Câu hỏi cuối cùng, sau khi Vương Hải Minh xảy ra chuyện, ở chỗ các anh có phát hiện chuyện gì kì lạ không?”
Anh vừa mới hỏi xong, sắc mặt của người đàn ông trung niên nhếch nhác hơi thay đổi, ông ta nhìn tờ 100 đồng trong tay, nhỏ giọng nói với Trần Ca một câu: “Những người ở nhà trọ này lâu năm đều nhìn thấy Vương Hiểu Minh đã trở lại.”
“Không phải Vương Hiểu Minh đã khuất rồi sao?” Không đợi Trần Ca nói hết, người đàn ông trung niên đã đẩy anh ra khỏi cửa: “Này! Nói rõ đi chứ!”
Anh nhìn hành lang tối đen, thấp bé, trong lòng nghĩ tới lời ông chú nói: “Vương Hải Minh đã quay lại?”
Trần Ca do dự một hồi rồi lại tới tầng có phòng của chủ nhà.
Vương Hải Minh rất có thể là người đi ra từ Khu Nội Trú Số Ba, chắc hẳn có thể thông qua ông ta biết được một số thông tin của Khu Nội Trú Số Ba. Chỉ dựa vào điểm này, Trần Ca sẽ điều tra đến cùng. Suy cho cùng, Khu Nội Trú Số Ba có thể ẩn chứa manh mối còn sót lại của cha mẹ anh.
Anh gõ cửa phòng chủ nhà, sau khi nói rõ mục đích thì chủ nhà trọ phản ứng kịch liệt.
Bà ta cảnh cáo Trần Ca, nếu còn dây dưa lằng nhằng ở lại khu trọ không đi, bà ta sẽ báo cảnh sát.
Cửa sắt đóng lại. Trần Ca đứng ở hành lang, cảm thấy hơi bất lực.
Chủ nhà trọ không muốn nhớ lại những chuyện đấy, mặc kệ Trần Ca nói như thế nào cũng không chịu hợp tác.
“Nếu mình dùng búa phá khóa phòng 303, với tính tình nóng nảy của bà chị này chắc sẽ báo cảnh sát.”
Về tới tầng ba, Trần Ca vốn muốn vào phòng thương lượng với bác sĩ Cao, nhưng anh đi đến cửa thì đột nhiên dừng lại.
“Sao người của phòng 302 vẫn đang gọi điện thoại?” Trong phòng không ngừng có tiếng người thanh niên phát ra, câu lặp lại nhiều nhất chính là – Các người muốn ép chết tôi hả?
“Từ khi mình vào phòng Môn Nam đến giờ đã trôi qua nửa tiếng đồng hồ, lâu như vậy rồi mà người thanh niên vẫn chưa ngắt điện thoại?” Gọi điện lâu rất bình thường, điều bất thường chính là trong thời gian như vậy luôn lặp lại mấy câu có ý nghĩa gần giống nhau.
“Cậu ta đang cãi nhau với ai? Trong thời gian dài như vậy chỉ nghe thấy tiếng của mình cậu ta, nhưng nghe ngữ điệu của cậu ta lại không giống như đang gọi điện thoại lắm?” Trần Ca ghé tai sát cửa nghe lén một hồi, anh nghĩ tới lời ông chú ban nãy nói, khi Vương Hải Minh phát bệnh cũng cãi nhau với bản thân.
“Người này có vấn đề.”
Anh gõ cửa phòng, tiếng cãi nhau trong phòng lập tức dừng lại, mười mấy giây sau, cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ, sau cánh cửa truyền ra tiếng của một người trẻ tuổi: “Có chuyện gì?”
“Chuyện liên quan đến phòng 303…”
“Không biết.”
Trần Ca vẫn chưa nói hết, người trẻ tuổi đã đóng cửa lại.
Người có thể hỏi đã hỏi hết rồi, tạm thời Trần Ca cũng chưa nghĩ được cách tốt hơn, anh trở về phòng 304, chào bác sĩ Cao một tiếng rồi một mình đứng cạnh tường.
“Vị trí nhiệm vụ mà điện thoại đen hiện lên là phòng 303, trước nửa đêm mình phải vào trong kiểm tra.” Trần Ca day huyệt thái dương, anh đi tới cạnh cửa sổ, mở cửa sổ phòng 304.
Phòng 304 và phòng 303 gần sát nhau, cửa sổ hai phòng cũng cách xa một mét.
“Chắc là trèo qua được.” Anh bê một cái ghế lên, thử trèo men theo mép cửa sổ trước, cửa sổ phòng 303 không hề khóa, có thể trực tiếp mở ra.
“Đi qua không có vấn đề gì, chỉ sợ sau khi vào phòng 303 rồi bắt gặp thứ gì đó, đến lúc ấy muốn trèo về sẽ không kịp nữa.” Trần Ca cúi đầu nhìn một cái, tầng ba nói cao cũng không cao, nói thấp cũng không thấp, hơn nữa không giống với nhà trọ Bình An, dưới nhà trọ Hải Minh không phải bãi cỏ mà là con đường xi măng cứng ngắc.