Chương 187: Bệnh Viện Điền Đằng
Sau khi Từ Uyển tan làm về nhà, Trần Ca trở lại nhà ma một mình, anh còn nhiều chuyện phải làm.
Đầu tiên là dùng băng dính dán kỹ lại thân thể Bút Tiên, sau đó anh chôn gà trống ở cạnh nhà ma.
Trần Ca không biết ai đã giết chết con gà trống này, trên người nó không có vết thương nào, có lẽ hung thủ đến từ phía sau cửa.
Vì lý do an toàn, Trần Ca không tùy tiện vứt thi thể con gà trống đi mà chọn đem về nhà ma, chôn ở bên cạnh.
Sau khi xử lý xong những chuyện vặt vãnh này, Trần Ca vào hầm để xe dưới lòng đất, Khu Nội Trú Số Ba đã được phục chế hoàn mỹ, nó chiếm diện tích khoảng gấp đôi Trường Trung học Mộ Dương, nằm ở đối diện Trường Trung học Mộ Dương.
Tất cả cảnh tượng kinh dị hợp lại cùng một chỗ, lối đi đan xen khắp nơi, đã hình thành kiến trúc cơ bản của mê cung.
Trần Ca đi dạo vài vòng trong đó, sau khi xác định không có gì nguy hiểm, anh đặt những camera giám sát còn lại trong phòng đạo cụ ở những khu vực trọng yếu. Sau khi làm xong hết thảy anh mới đi ra khỏi cảnh tượng.
“Trường Trung học Mộ Dương có kèm theo hai nhiệm vụ ẩn, Khu Nội Trú Số Ba là cảnh tượng kinh dị ba sao, hẳn là sẽ có nhiều nhiệm vụ ẩn hơn mới đúng, nhưng mình đã đi một vòng lại không xảy ra bất kỳ chuyện kỳ lạ nào, xem ra nhiệm vụ ẩn này cũng không dễ khởi động.”
Trần Ca trở lại phòng nghỉ của nhân viên, vừa nằm xuống sạc pin cho điện thoại thì thấy tin nhắn của đội trưởng Lý.
Anh suy nghĩ một chút, vẫn nên gọi điện thoại cho đội trưởng Lý: “Chú Tam Bảo, bên cháu đã không sao rồi, đừng lo lắng.”
“Cậu có vẻ rất lạc quan.” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân, đội trưởng Lý đi tới một chỗ vắng người mới nói: “Chuyện tối hôm qua tôi đã xem rồi, lúc cậu phát hiện người bị hại bị nhốt, đáng ra cậu nên lập tức báo cảnh sát.”
“Cháu hiểu rồi, lần sau nhất định sẽ chú ý.”
“Cậu còn muốn có lần sau nữa à?” Đội trưởng Lý không còn gì để nói với Trần Ca: “Bỏ đi, tôi chỉ khuyên cậu vậy thôi. Ngoài ra còn có hai chuyện phải báo với cậu. Dựa vào khẩu cung sáng nay của cậu, nghi phạm tham gia trực tiếp vào việc nhốt người là ba người. Hiện tại ba người này đều trốn ở bên ngoài, cậu phải cẩn thận an toàn của mình, bọn họ có vấn đề về thần kinh, chuyện gì cũng dám làm đấy.”
“Được, cháu sẽ chú ý.”
“Chuyện thứ hai liên quan đến học viện tư thục ở vùng ngoại ô phía Tây.” Bên kia, đội trưởng Lý như đang mở văn kiện nào đó: “Chúng tôi sàng lọc tất cả những người giới tính nam có tiếp xúc với học viện tư thục vùng ngoại ô phía Tây trong vòng năm năm, cuối cùng khoanh vùng được hai mươi mốt người, chậm nhất một tuần là có thể tìm ra hung phạm bức tử cô bé đó.”
Cuối cùng vụ án của Trương Nhã cũng điều tra được manh mối, Trần Ca nắm chặt hai tay: “Đội trưởng Lý, khi bắt được hung thủ kia, xin cho cháu gặp hắn một mình khoảng năm phút.”
“Đến lúc đó rồi hãy nói, nhưng cậu đừng ôm hi vọng quá lớn.”
Đội trưởng Lý cúp máy, Trần Ca đờ đẫn nhìn điện thoại di động, anh cũng không biết mình ngủ lúc nào.
…
Trong căn phòng đỏ màu máu, Trần Ca ngồi trên ván giường, trên hai đùi hiện ra tơ máu màu đỏ tinh mịn, anh ngạc nhiên nhìn bốn phía, bên tai truyền tới giọng của nhân cách chủ của Môn Nam: “Anh sắp hết thời gian rồi.”
Anh ngẩng đầu nhìn lên, cậu bé đứng trong phòng Khu Nội Trú Số Ba, thân thể nó bị từng sợi chỉ đỏ xuyên qua.
“Môn Nam?”
“Anh sắp hết thời gian rồi.” Mặt cậu bé không thay đổi chút nào, khi cậu ta chuẩn bị lặp lại câu nói kia lần thứ ba, những sợi chỉ đỏ kia kéo căng, thân thể đứa bé trai bị vỡ vụn thành những mảnh nhỏ.
“Này!”
Trần Ca mở choàng mắt ra, anh thoát khỏi cơn ác mộng, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh.
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là 3 giờ 40 phút sáng, đúng là thời gian anh đi ra khỏi “cửa” lần đầu tiên.
“Sao mình lại nằm mơ như vậy? Nhân cách chủ của Môn Nam gặp chuyện gì trong bệnh viện?” Trần Ca hoàn toàn tỉnh ngủ, anh cất điện thoại di động đi, mang thùng dụng cụ và ba lô, đón xe tới Khu Nội Trú Số Ba.
5 giờ sáng, Trần Ca lần thứ hai tới nơi này, bầu trời đã sáng, nhưng kiến trúc trước mắt vẫn có vẻ âm u kinh dị.
Anh leo tường vào trung tâm phục hồi, khóa cửa của Khu Nội Trú Số Ba đã bị cảnh sát dùng vũ lực phá vỡ, Trần Ca đi thẳng tới cửa phòng bệnh số ba.
Anh đẩy cửa phòng ra, bên trong hoàn toàn bình thường, giống hệt lúc anh rời đi.
Không thu hoạch được gì, Trần Ca trầm tư một lát, sau đó đi sâu vào trong khu nội trú, lấy dao mổ heo và búa của bác sĩ nát sọ đã giấu lúc trước về. Tiếp đến, anh lại chạy tới phòng làm việc của viện trưởng, lấy các dụng cụ trong hộp công cụ ra, mất mấy chục phút anh mới rút được bốn cái đinh màu máu ở bốn góc tủ quần áo của viện trưởng ra.
“Thoạt nhìn chỉ là đinh sắt thông thường thôi.”
Trần Ca xé một miếng vải từ rèm cửa sổ ra, gói kĩ những chiếc đinh lại, cất vào ba lô.
Trời đã sáng, anh nhớ tới chuyện ban ngày cần làm, vội vã chạy ra khỏi khu nội trú, đi rất xa mới gọi xe trở lại khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
Trần Ca đặt ba lô xuống, viết một tấm biển buổi sáng ngừng kinh doanh treo ở cửa, mang theo Bút Tiên và một vài đồ linh tinh, anh lại chạy tới trung tâm thành phố.
“Tầng ba quảng trường quốc tế Thịnh Viễn.” Trần Ca cầm tờ rơi quảng cáo đợi thang máy, bên cạnh có mấy người trẻ tuổi, bọn họ líu ríu, thoạt nhìn rất hưng phấn.
“Không ngờ Bệnh Viện Điền Đằng lại tới Cửu Giang! Năm ngoái lúc bọn họ ở Tân Hải, tôi đã dự định mua vé xe lửa qua đó xem.”
“Có đến mức đó không? Tô Tô, tôi nghe nói nhà ma ở Cửu Giang cũng có, rất nổi tiếng trên mạng đấy.”
“Dẹp đi cậu, nhà ma ở chỗ chúng ta chỉ tìm mấy người giả để lừa bịp mà thôi, sao có thể so sánh với Bệnh Viện Điền Đằng được. Cậu không phải người trong giới nên không hiểu đâu.”
Người nói chuyện tên Tô Tô kia là một em gái rất đáng yêu, cao khoảng một mét sáu, nhìn thoáng qua chẳng phân biệt được đâu là ngực đâu là lưng.
Bên cạnh Tô Tô là một nam sinh cao ráo, có hơi e thẹn: “Nhà ma lặp đi lặp lại không phải là mấy thứ này sao?”
“Nhà ma khác toàn kiếm tiền, còn Bệnh Viện Điền Đằng lại theo đuổi sự kinh dị, trình độ hai bên không giống nhau.” Có lẽ cô bé này là một người cực kỳ yêu thích nhà ma: “Nói với cậu, cậu cũng không hiểu đâu, đợi lát nữa vào tham quan, cậu cứ đi phía sau tôi là được.”
Cô bé này rất thú vị, Trần Ca không khỏi nhìn cô bé thêm lần nữa.
Cửa thang máy mở ra, mấy người cùng lên tầng ba.
Ra khỏi thang máy, trong đại sảnh có rất nhiều du khách đứng đợi.
“Bệnh Viện Điền Đằng nổi tiếng như vậy sao?” Trần Ca suýt mệt chết với các loại quảng cáo trên mạng, liều mạng livestream mới tăng được lượng khách cho nhà ma của mình. So ra thì Bệnh Viện Điền Đằng chỉ dựa vào danh tiếng đã tích lũy trước kia mà có thể khiến nhiều người tới xếp hàng như vậy, quả thật rất lợi hại.
“Đương nhiên nổi tiếng rồi. Đây chính là nhà ma lưu động lớn nhất trên thị trường nước ta đấy. Còn mời đội ngũ nhà thiết kế, thợ trang điểm có mười năm kinh nghiệm kinh doanh nhà ma từ Nhật Bản đến, tất cả đạo cụ đều được đặt làm hết.” Cô bé tên Tô Tô kia giảng giải cho Trần Ca hết sức tỉ mỉ: “Ông chú à, giá vé của cái nhà ma này hơi đắt một chút nhưng cực kỳ đáng giá! Các cơ quan bên trong dung hợp âm thanh, ánh sáng, điện, không khí, là nhà ma cao cấp nhất trong nước có chủ đề Nhật Bản đấy.”
“Ông chú?” Khóe mắt Trần Ca khẽ giật giật, mấy ngày nay anh chạy ngược chạy xuôi, nhìn thật sự hơi tiều tụy.
Trần Ca điều chỉnh vẻ mặt, không nghe cô gái nói hết, từ từ đi về phía trước: “Mình còn chưa chơi nhà ma phong cách Nhật Bản bao giờ, không biết nó so với Khu Nội Trú Số Ba thì cái nào đáng sợ hơn?”