Hệ thống nhà ma

Chương 401: Xe vận tải (1)

Chương 401: Xe vận tải (1)

Trần Ca Lấy tay ấn trán, giữ nguyên tư thế của mình, khoảng một phút sau mới dám quay ra sau nhìn.
Cái bóng đã trở lại bình thường, tất cả chuyện ban nãy giống như chưa từng xảy ra vậy.
Anh không muốn có sơ suất nên thử hét gọi tên của Trương Nhã lên vài lần, sau khi chắc chắn đối phương đã ngủ say một lần nữa, trái tim treo lơ lửng trong lồng ngực mới hạ xuống.
Anh gần như mệt lả, nằm phịch xuống đất.
Những ngôi sao thắp sáng cả bầu trời đêm, Trần Ca cũng không biết bản thân đang nghĩ những gì nữa.
Qua một lúc sau, con mèo trắng chạy tới, móng vuốt đầy lông xù của nó vuốt lên đỉnh đầu Trần Ca, giống như đang xem xem đầu anh có lạnh hay không.
“Ban nãy mày chạy cũng nhanh đấy, đã nói là vào sinh ra tử mà?”
Đến giờ trái tim vẫn đang đập thình thịch, Trần Ca cảm thấy tối nay mình dùng não quá nhiều, bây giờ hơi thiếu oxy.
Đôi đồng tử khác màu của mèo trắng lộ vẻ khinh miệt, cứ như nó đang nói: có giỏi thì anh đứng dậy nói chuyện đi.
Trần Ca xoa đầu mèo trắng, vờ như chưa nhìn thấy biểu cảm của nó. Anh nằm trên đất, lấy điện thoại màu đen ra rồi mở những thông báo chưa đọc bên trên lên.
[Người May Mắn Được Lệ Quỷ Quan Tâm! Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày mức khó ác mộng! Nhận được phần thưởng nhiệm vụ: Kĩ năng thiên phú Tai Quỷ sơ cấp.]
[Tai Quỷ: Trước khi được kế thừa thiên phú này, tôi hi vọng bạn có thể hiểu rõ, từ giờ phút này trở đi, bạn sẽ có thể nghe được âm thanh của một thế giới khác.]
Thông báo rất ngắn, Trần Ca xem xong thì sờ sờ tai mình, cảm thấy dường như không có gì thay đổi hết.
Anh nhắm hai mắt lại, tập trung lực chú ý, dựng tai lắng nghe.
Phía sâu trong đường hầm có người đang nhỏ giọng thầm thì, trong rừng cây có thứ gì đó đang bò, cách nhau tận mười mấy mét mà vẫn nghe thấy rất rõ.
“Hình như có thứ gì qua đây.” Trần Ca nhận ra âm thanh trong rừng cây đang dần tiến lại gần, anh mở to hai mắt, sử dụng Âm Đồng nhìn về phía truyền tới âm thanh.
Trong rừng cây cách tầm tám chín mét có một thứ hình dạng giống con người đang bò, hắn ta mặc một cái áo khoác cũ nát, cái đầu nghiêng về phía Trần Ca, dường như đang chuẩn bị đánh lén anh.
“Là mày!”
Lúc Trần Ca ngồi xe taxi đi tới nhìn thấy hình như có người đang nằm giữa đường, khi xe đi qua, thứ giữa đường đó chạy trốn nhanh vào rừng cây phía bên cạnh.
Quái vật đang bò ở xa không ngờ rằng Trần Ca lại thính tai đến vậy, nó từ đằng sau lại gần vẫn bị phát hiện ra.
Nó dứt khoát rút lui, cả người giống như không có xương cốt gì cả, chạy trốn vô cùng nhanh.
“Rốt cuộc đó là cái thứ gì?”
Trần Ca ngồi trên mặt đất, anh không chắc con quái vật vừa chạy ban nãy có phải là con gặp lúc trước hay không.
“Có lẽ sự tồn tại của chúng có liên quan tới cái đường hầm quỷ dị này.”
Trần Ca phủi bụi trên người mình, quyết định rời khỏi nơi này trước: “Đợi sau khi Trương Nhã tỉnh lại, mình sẽ mang hết tất cả nhân viên tới đây kiểm tra cẩn thận lại một lượt, nói không chừng còn có thể quen được thêm nhiều người bạn cùng chung chí hướng. Đến lúc đó, mình sẽ mời bọn họ tới nhà ma của mình làm khách.”
Trần Ca ôm mèo trắng, đi dọc theo đường quốc lộ ra ngoài.
“Hình như con mèo nhà mày lại nặng hơn rồi đấy, lần sau cắn tao thì nhẹ một chút, chảy cả máu ra rồi, cũng không biết có cần tiêm vắc xin phòng dại không nữa…”
Đi dọc theo đường quốc lộ được 30 phút, Trần Ca không thấy có chiếc xe nào đi qua, ở đây thật sự rất hoang vắng.
Đến lúc gần 4 giờ, cuối cùng cũng có một chiếc xe vận tải của công ty dọn nhà đi qua cạnh Trần Ca, chiếc xe đó lái về hướng nội thành Cửu Giang, Trần Ca vừa thấy thuận đường bèn lập tức xông đến chỗ xe kêu cứu.
Tài xế lái xe cũng có vẻ tốt bụng, tốc độ xe chậm lại, có điều vẫn không mở cửa xe, cách một cánh cửa sổ nhìn Trần Ca thật cẩn thận.
“Ông anh à, có thể nhờ xe một chút được không? Tôi muốn đi vào trong thành phố.”
Vào lúc tài xế cẩn thận nhìn Trần Ca, anh cũng nhìn kỹ đối phương. Người lái xe tầm trên dưới bốn mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể trông yếu ớt, có thể là do hay thức khuya nên quanh mắt thâm quầng.
“Sao đêm hôm khuya khoắt một mình cậu lại ra khu ngoại ô đi bộ thế này? Lại còn bế theo một con mèo nữa?” Tài xế cảm thấy Trần Ca rất đáng nghi, chỗ nào cũng lộ ra vẻ kỳ lạ.
“Tôi là ông chủ một nhà ma, cũng khá nổi tiếng trên mạng, bình thường thích livestream về chủ đề tâm linh, thuận tiện tìm ít linh cảm cho việc thiết kế nhà ma của mình.” Trần Ca vừa mở miệng đã giới thiệu cặn kẽ đến mức hù luôn cả tài xế, đối phương mãi vẫn chưa phản ứng lại được.
“Anh xem, đây là trang chủ video ngắn của tôi, đây là bài báo về việc hành hiệp trượng nghĩa trên thời sự Cửu Giang của tôi.” Trần Ca đưa điện thoại qua khe cửa sổ cho tài xế xem, đối phương xem nửa ngày mới hiểu rõ nghề nghiệp của anh.
“Bên tôi là xe của công ty dọn nhà, nếu cậu không chê thì ngồi nghỉ ngơi một lúc trong thùng xe đằng sau, tôi đưa cậu vào trong thành phố.” Tài xế lái xe trả điện thoại lại cho Trần Ca.
“Cảm ơn anh nhé.” Trần Ca cũng không kiêu căng, anh mở cửa sau của xe tải, nhảy thẳng vào trong: “Ông anh à, có thể lái xe rồi.”
“Cậu nhớ khoá cửa xe từ bên trong, nếu không vừa mở cửa ra, cẩn thận đồ trong đó rơi ra hết đấy.”
“Anh yên tâm.”
Trần Ca đóng chặt cửa sau thùng xe, chiếc xe nổ máy, anh đứng giữa thùng xe, cả người lắc lư theo xe tải.
Anh muốn tìm thứ gì đó làm đệm để ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lúc dùng điện thoại soi sáng, vô tình phát hiện trong thùng xe vứt rất nhiều dây thừng.
Những chiếc dây thừng này chắc là công ty dọn nhà dùng để cố định vật dụng trong nhà, vốn là cũng không có gì, thế nhưng Trần Ca lại nhìn thấy trên thân dây thừng dính ít vết máu.
Anh lấy tay chạm vào, những vệt máu này đã khô lại.
“Ông anh à, xe này của anh là đi từ đâu tới thế? Sao đêm hôm thế này vẫn còn phải làm việc?” Chỉ từ giọng nói thì nghe không thấy gì sai, cứ như Trần Ca chỉ thuận miệng hỏi thăm vậy.
“Đừng nhắc nữa, hôm qua chúng tôi gặp phải người khách rất kì lạ, ra giá gấp hai lần để chúng tôi dọn nhà cho hắn ta vào buổi tối.” Tài xế cũng không nghĩ gì nhiều, đáp lại Trần Ca một câu.
“Buổi tối đi dọn nhà? Chúng tôi?” Trần Ca rất nhanh trí phát hiện ra điểm kì quái trong lời nói của tài xế: “Anh này, trên xe này chỉ có mình anh thôi à? Đồng nghiệp của anh đâu?”
“Bọn họ vẫn ở bên đó giúp đỡ, khách hàng rất hào phóng, mỗi người được 300 tệ tiền boa.” Trong lời nói của tài xế lộ ra vẻ ngưỡng mộ.
“Giúp đỡ? Trước đây công ty dọn nhà của các anh có xuất hiện tình huống như vậy không?”
“Thì là giúp khách hàng chuyển đồ đạc gì đấy vào trong nhà, rất bình thường thôi.”
Tài xế lại không cho rằng đây là chuyện lớn gì, ngược lại cảm thấy Trần Ca hơi kì lạ.
“Ông anh à, tôi thấy con người anh không tồi, vì thế mới nói với anh nhiều như vậy.” Trần Ca chụp vài tấm ảnh dây thừng: “Lúc các anh vận chuyển mấy đồ đạc trong nhà có phát hiện chuyện gì kì quái không? Hoặc là có ngửi thấy mùi gì kì lạ không?”
“Chúng tôi chỉ là người khuân vác thôi, sức đâu mà để ý nhiều như vậy?”
Tốc độ xe tăng lên, điều kiện đường xá cũng dần kém đi.
Trần Ca không hỏi thêm được gì, anh ngồi cạnh dây thừng, cũng cảm thấy có lẽ là bản thân mình quá nhạy cảm.
Ngay khi Trần Ca đang chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, điện thoại bỗng rung lên, anh lấy ra xem thì phát hiện là Lý Chính gọi tới.
“Chắc chắn là có chuyện gì rất quan trọng.” Trần Ca ấn nghe điện thoại: “Đội trưởng Lý, anh gọi tôi có việc gì?”
“Bên pháp y phát hiện ra các mảnh da của người bị mất tích bên trong pho tượng, có người từng sử dụng pho tượng này vào mấy năm trước để vận chuyển xác chết!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất