Chương 453: Trương Nhã! Trương Nhã!
Bác sĩ Cao chìm xuống ao máu, cơ thể ông rơi lên trên đống xác chết, bị vô số cánh tay kéo vào trong đống xác chết.
Bọt khí xuất hiện không ngừng phía dưới đống xác chết, thời gian dần qua những thi thể phủ kín ao máu không ngừng sinh sôi, tất cả thi thể đều giống như còn sống, liều mạng chui vào trong đống xác chết, thật giống như những người bị đói đang tranh đoạt thịt ngon để ăn.
Máu đỏ trong ao máu bắt đầu giảm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từng giọt máu một đều chuyển thành những sợi tơ máu lúc nhúc dung nhập dần vào trong đống xác chết, nối tất cả những khe hở giữa các thi thể vào thành một chỉnh thể.
Đống cơ quan nội tạng trên vách tường bị khô héo, các mạch máu cung cấp cho toàn bộ thế giới ở phía trên đầu bị phá vỡ, thế giới đằng sau cánh cửa này đã bị hủy hoại đến mức không thể phục hồi, những cảm xúc tiêu cực cấu thành thế giới bị cuốn đi, vô số thi thể bao quanh vị bác sĩ kia, ông một thân một mình gánh chịu tất cả sự tuyệt vọng mà người thường không thể tránh khỏi.
Ào!
Một bàn tay do tàn thi tạo thành vươn ra khỏi ao máu, cánh tay, bắp chân, cơ thể dị dạng xoắn lại với nhau, máu chảy tí tách, bị vô số tơ máu bao quanh.
Lòng bàn tay đập mạnh xuống cạnh ao máu, đập nứt thành ao, năm ngón tay nắm chặt mặt đất, một tiếng rống như của thú vật phát ra từ đáy của ao máu!
Trong biển máu hỗn loạn lại có một bàn tay khác được tạo thành từ tàn thi vươn ra, cả thế giới đều run rẩy, theo sau cánh tay ướt sũng máu là một con quái vật to lớn leo ra khỏi ao máu.
Nó được tạo nên hoàn toàn từ tàn thi, từng mạch máu lồ lộ bên ngoài cơ thể, không có mắt cũng không có mũi, chỉ có một cái miệng khổng lồ bị nứt.
“Gầm!”
Toàn bộ đầu là đều là những khuôn mặt đang la hét, con quái vật giơ cánh tay lên, tàn thi không ngừng rơi xuống nhưng nó không quan tâm đến những điều này chút nào, chỉ cố gắng đánh về phía Trương Nhã với tất cả sức mạnh của nó!
So với con quái vật có thân hình to lớn phá vỡ mái nhà đẫm máu của phòng phẫu thuật, Trương Nhã trông quá nhỏ bé, nhìn hai bên hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Nhưng khi đối mặt với con quái vật có kích thước gấp mình đến mấy chục lần, Trương Nhã đến một chút suy nghĩ muốn né tránh cũng không có.
Mặc áo màu đỏ đứng im tại chỗ, cô nhìn con quái vật ở trước mặt, sự điên cuồng trong mắt cô đã hoàn toàn bị đốt cháy!
Cô để lộ ra khuôn mặt hoàn toàn khác khi đối diện với Trần Ca, khuôn mặt của cô sau khi đưa lưng về phía Trần Ca vừa trắng bệch vừa vặn vẹo, một loạt các mạch máu đen nhạt nổi bật trên đó, đôi mắt tràn đầy oán hận và giết chóc!
Cô là lệ quỷ áo đỏ, mà đây mới thật sự là một lệ quỷ áo đỏ.
Tiếng thét chói tai vang lên, tóc đen giống như thủy triều xông đến một cách mãnh liệt, không biết có phải là bởi vì đã nuốt hết vết máu màu đen hay không mà mái tóc dài sau lưng Trương Nhã càng trở nên đen hơn, từ xa nhìn lại, tóc đen xông đến giống như màn đêm buông xuống.
Không có né tránh, cũng không chờ bàn tay của con quái vật hạ xuống, tóc dài của Trương Nhã chủ động đâm vào con quái vật.
Một tảng tàn thi lớn rơi xuống, cánh tay quái vật bị ngăn lại, nó không chỉ không có cách nào để hạ tay xuống mà còn bị kéo lên từng chút một.
Cái miệng bị nứt của con quái vật hét lên, tàn thi không ngừng rơi ra từ khóe miệng của nó.
Nó không thể tin nổi áo đỏ trước mắt này lại có thể ngăn được công kích của nó, nó lại càng không thể tin được hình như áo đỏ này còn hung dữ hơn nó.
Cánh tay kia cũng giơ lên, nhưng mà không đợi nó kịp hạ xuống, tóc đen cuộn trào không ngừng đã bao quanh lấy nó.
Động tĩnh càng lúc càng lớn, phòng giải phẫu được tạo thành từ máu thịt này giống như sắp bị sụp đổ.
Bác sĩ Cao, người đã gánh tất cả sự tuyệt vọng trên thế giới, vẫn rơi vào tình thế bất lợi, sự phát triển của tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát, tất cả những gì ông có thể làm bây giờ là cố gắng hết sức để giết Trương Nhã trước.
Trong miệng con quái vật lại phát ra một tiếng gầm nữa, động tác của người phụ nữ đang giao đấu với Môn Nam ở phía xa cũng dừng lại một chút, máu trên chiếc áo cưới màu đỏ thẫm bắt đầu chuyển động.
Bà nghe thấy giọng nói của bác sĩ Cao, lấy vết thương đổi vết thương, liều mạng chiến đấu với cánh tay sắp bị xé rách, dùng cánh tay còn lại đâm vào bụng dưới của Môn Nam, đánh thật mạnh.
Còn chưa kịp nuốt Môn Nam, người phụ nữ đã nâng váy cưới màu máu chạy về phía Trương Nhã.
“Cẩn thận!” Trần Ca cầm búa của bác sĩ nát sọ muốn chạy đến hỗ trợ, nhưng lại bị tóc đen ngăn lại, Trương Nhã hơi quay đầu lại để cho Trần Ca nhìn thấy một bên mặt.
Mạch máu màu đen ngày càng rõ hơn, Trương Nhã tách một phần tóc đen của mình và lao về phía vợ của bác sĩ Cao, dường như cô không bao giờ hiểu được sự phòng thủ, cho dù phải đối mặt với loại đối thủ nào, cô đều sẽ chủ động tấn công.
Tóc đen kéo đến, tốc độ của người phụ nữ mặc áo cưới đột nhiên tăng lên, mãi đến lúc này Trần Ca và Môn Nam mới phát hiện ra đối phương vẫn luôn ẩn giấu thực lực.
Đến khi người phụ nữ đó sắp bị tóc đen quấn lấy, cơ thể bà bỗng nổ tung, hóa thành vô số con chim đỏ như máu.
Mỗi con chim đều có hình thể nhỏ nhắn xinh xắn, chúng cũng không có hai chân, chỉ có thể bay liên tục, lao về phía Trương Nhã mà không cần nhìn lại.
Một vài con chim máu bị tóc đen chặn lại, nhưng một phần lớn vẫn lao được về phía Trương Nhã, chúng va chạm với nhau và hóa thành người phụ nữ mặc váy cưới một lần nữa.
Tóc đen vẫn ở phía xa không kịp quay về, đây là một sơ hở, Trương Nhã mất đi sự bảo vệ của tóc đen.
Ngón tay của bà giống như mũi dao đâm về phía mặt của Trương Nhã, Trương Nhã không kịp đề phòng, chỉ có điều trong hai mắt cô cũng không hề có sự sợ hãi nào, dường như sự sợ hãi đã bị cô vứt bỏ hoàn toàn vào lúc chết vậy.
Tốc độ của người phụ nữ được những con chim hóa thành rất nhanh, ngay khi tay bà chuẩn bị đâm vào trong mắt Trương Nhã thì giọng nói của một người đàn ông vang lên trong góc phòng, nhưng không ai để ý đến.
“Diêm Đại Niên!”
Từ lúc người phụ nữ kia biến thành chim máu thì Trần Ca đã sử dụng năng lực của Diêm Đại Niên: Họa Hồn, năng lực này có thể thu những lệ quỷ bình thường vào trong quyển truyện tranh với xác suất nhất định, cũng có xác suất nhất định có thể quấy nhiễu lệ quỷ áo đỏ, để nó dừng lại khoảng nửa giây.
Trong nửa giây quan trọng ấy, mái tóc đen ở đằng xa đã đi đến, những mạch máu đen trên khuôn mặt của Trương Nhã lan trên làn da nhợt nhạt, cô đưa tay lên bắt lấy cánh tay của người phụ nữ.
Người phụ nữ cũng nhận thức được vấn đề, lần đầu tiên còn kịp biến thành chim máu, lần này thì một phần lớn cơ thể của bà đã bị bọc trong mái tóc màu đen được chuẩn bị kỹ càng rồi.
Đánh lén thất bại, người phụ nữ bị tổn thương nặng nề, cơ thể trở nên trong suốt.
Con quái vật bên trong ao máu cũng mất đi lý trí vì cơ thể người phụ nữ bị xé nát, bắt đầu tấn công Trương Nhã bằng bất cứ giá nào.
Hai tay người phụ nữ bị tóc đen bao trùm rồi nuốt mất, mạch máu màu đen nổi lên ở trên cổ Trương Nhã, bây giờ cô không chỉ đơn thuần là điều khiển tóc đen nữa, kể từ khi tiêu hóa hoàn toàn vết máu màu đen đó, hình như mái tóc dài của cô xuất hiện một loại thay đổi đặc biệt nào đó.
Trương Nhã đưa lưng về phía Trần Ca, không để cho anh nhìn thấy mặt mình. Trong cặp mắt của cô tràn ngập hung ác, cô kiểm soát toàn bộ mái tóc đen của mình trong khi kéo người phụ nữ mặc váy cưới và con quái vật được tạo thành từ vô số tàn thi vào giữa chiến trường.
“Cô ấy điên rồi sao? Cho dù là áo đỏ thì...”
Vết thương trên bụng Môn Nam đã khép lại, cơ thể cậu ta trở nên trong suốt, vốn đang chuẩn bị len lén chạy trốn, nhưng nhìn thấy biểu hiện hung ác của Trương Nhã, cậu ta cảm thấy thật sợ.
“Môn Nam! Đi cùng tôi, đến giết chết hắn ta trước!” Trần Ca tỉnh táo hơn bất kỳ ai khác, khi thấy Trương Nhã đang lấy một chọi hai, anh lập tức gọi tất cả nhân viên và bao vây Hùng Thanh!
“Để Hứa Âm nuốt chửng Hùng Thanh, bọn họ sẽ thiếu đi một áo đỏ, mà bên chúng ta cũng sẽ có thêm một áo đỏ!”