Chương 462: Nhà chúng tôi đều là người thành thật biết giữ khuôn phép (3)
“Trông rất giống tôi, nhờ ông những chuyện có liên quan đến tôi, hút thuốc, tính cách cởi mở.” Trần Ca cảm thấy người bác sĩ Trần nói rất giống cha của mình, nhưng nghĩ lại cảm thấy không đúng lắm: “Tôi thích giúp đỡ mọi người như vậy, còn tuân thủ pháp luật, sao cha tôi có thể làm ra chuyện giả mạo cảnh sát, chạy xe vượt quá tốc độ cơ chứ? Trong đó chắc chắn có hiểu lầm.”
Bác sĩ Trần nhìn thoáng qua cuộn băng màu máu đang chậm rãi chuyển động trong chiếc máy cát-sét mini, không hề phản bác, chỉ khẽ gật đầu: “Cái nhìn của tôi và cậu không khác nhau mấy. Trước hết chúng ta bỏ qua chuyện người này có phải cha của cậu không, chuyện anh ta nhờ tôi thực sự có liên quan đến cậu.”
“Ông nói nghe thử xem.”
“Chuyện này phải nói từ Khu Nội Trú Số Ba. Tôi dựa theo cách mà người đàn ông kia đã dạy, đưa nhân cách chính của Môn Nam vào bên trong cánh cửa, thành công đóng cửa lại. Nhưng qua hơn một năm sau, tôi phát hiện cánh cửa kia lại được người nào đó mở ra.”
“Là viện trưởng làm sao?” Sau khi Trần Ca hoàn thành nhiệm vụ của Khu Nội Trú Số Ba, anh biết viện trưởng bị ung thư. Ông không muốn chết, cho nên đã đi vào thế giới phía sau cửa.
Bác sĩ Trần lắc đầu: “Viện trưởng già rồi, không có gan kia. Cửa bị bác sĩ Cao mở ra, cũng là anh ta âm thầm xúi giục viện trưởng.”
Bác sĩ Trần khẽ thở dài, cảm xúc nơi đáy mắt trở lên phức tạp hơn: “Tôi đã coi bác sĩ Cao như người bạn tốt nhất, cũng hiểu tại sao anh ta lại làm như vậy. Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn tôi cũng sẽ làm như vậy, bởi vì tôi biết anh ta yêu vợ mình nhiều thế nào.”
Bác sĩ Trần uống hết cốc nước, kể lại tất cả những chuyện xảy ra trong mấy năm nay.
“Làm cách nào để xử lý vấn đề của cánh cửa, tôi và bác sĩ Cao có cách nghĩ khác nhau. Tôi cho rằng “cửa” là vật không may, là tai ương, một khi xuất hiện thì nhất định phải tìm mọi cách đóng nó lại.”
“Nhưng bác sĩ Cao lại có suy nghĩ khác với tôi, anh ta cho rằng có thể lợi dụng “cửa”, những cảm xúc tuyệt vọng, đau khổ, tức giận, đều có thể lợi dụng.”
“Lúc đó tôi còn không biết anh ta đã mở “cửa” ra. Hai người chúng tôi bởi vì suy nghĩ không giống nhau, cuối cùng trở mặt với nhau.”
“Kết quả là khi tôi cưỡng chế dùng biện pháp đánh nhau với anh ta mới phát hiện, anh ta không chỉ cực kỳ hiểu biết về “cửa” mà thậm chí còn có được một vị áo đỏ.”
“Tôi không phải là đối thủ của bác sĩ Cao, chỉ có thể tìm người đàn ông kia xin giúp đỡ, nhưng ở trong mắt anh ta, tôi và bác sĩ Cao có lẽ chỉ giống như hai đứa trẻ đang đánh nhau.”
“Anh ta không đi tìm bác sĩ Cao mà đi thẳng vào thế giới phía sau Khu Nội Trú Số Ba. Ở trong thế giới kia, có vẻ như anh ta đã có một phát hiện rất quan trọng, mà phát hiện này có liên quan mật thiết tới nguyên nhân anh ta mất tích.”
Bác sĩ Trần nói được một nửa rồi đột nhiên dừng lại. Ông ta nhìn Trần Ca, dường như đang nghĩ xem có nên nói ra chuyện này không.
“Đừng lo lắng gì cả, ông cứ nói hết những chuyện mình biết cho tôi là được.” Trong khi Trần Ca nghe bác sĩ Trần kể chuyện, anh đã ăn xong hộp cơm.
“Chắc hẳn cậu cũng đã đi vào thế giới phía sau cửa của Khu Nội Trú Số Ba. Tôi không biết nhân cách chính của Môn Nam có nói với cậu chưa, cửa sổ của một phòng bệnh nào đó không thể đóng lại được.”
“Cửa sổ?” Trần Ca cẩn thận nhớ lại, mấy lần anh quay lại Khu Nội Trú Số Ba, hình như Môn Nam vẫn đều đang sửa cửa sổ: “Tôi biết việc này.”
“Người đàn ông kia từng đánh nhau với một quái vật ở thế giới phía sau cửa. Cửa sổ bị bọn họ đánh vỡ, cụ thể đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không rõ lắm. Tôi chỉ biết sau khi người đàn ông kia đi ra khỏi cửa thì luôn suy nghĩ về cái gì đó, sau này anh ta giao tôi một nhiệm vụ.”
Bác sĩ Trần đứng dậy khỏi giường bệnh, vẻ mặt trịnh trọng: “Anh ta nói ba loại tình huống, cũng nói ra ba cách xử lý khác nhau. Nếu cậu không kinh doanh ngôi nhà ma mà lựa chọn làm một nghề khác thì nhờ tôi lặng lẽ chăm sóc đến cậu một chút; nếu cậu vẫn kiên trì kinh doanh ngôi nhà ma nhưng lại không phát triển được gì, thì nhờ tôi lấy danh nghĩa ngài Trần, mỗi năm gửi cho cậu một bức thư, khuyên cậu từ bỏ; nếu cậu kiên trì kinh doanh ngôi nhà ma, hơn nữa còn càng ngày càng phát triển thì anh ta nhờ tôi đi tìm gặp cậu một lần, sau đó nói với cậu một câu.”
“Nói cái gì?” Trần Ca cảm giác giống như cha mẹ mình đã đoán trước được anh có thể phát triển ngôi nhà ma.
Vẻ mặt của bác sĩ Trần chưa từng nghiêm túc như vậy, ông ta nhìn thẳng vào đôi mắt của Trần Ca, nói ra tám chữ: “Tuyệt đối không được đi tìm bọn họ.”
“Không thể đi tìm bọn họ?” Trần Ca nheo đôi mắt lại, cười cười không nói gì.
“Nói ra thì thật xấu hổ, tôi không những không thể giúp cậu mà còn được cậu cứu ra ngoài.” Bác sĩ Trần không biết nên nói như thế nào, dường như cha mẹ của Trần Ca cũng không hề tính đến tình huống này.
“Khoảng thời gian trước khi họ mất tích đang làm cái gì, có hành động bất thường gì, nói với ông những lời kỳ quái gì, nhờ ông kể lại tất cả những gì ông biết cho tôi, không sai chữ nào.” Giọng điệu của Trần Ca giống như đang trần thuật lại, chứ không phải là đặt câu hỏi.
Bác sĩ Trần hiện giờ ngay cả việc mình ở đâu cũng không biết, sợ Trần Ca xúc động làm ra chuyện gì đó nên thành thật trả lời vấn đề của Trần Ca: “Sau khi họ nói với tôi những lời này thì không liên lạc gì với tôi nữa, tôi chỉ biết trước khi mất tích họ thường xuyên đến ngoại ô phía đông, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.”
“Không liên lạc với ông nữa, vậy sao ông biết bọn họ đi đến ngoại ô phía đông?” Trần Ca chỉ tay vào máy cát-sét mini, cuộn băng dính máu vẫn đang từ từ chuyển động.
“Những việc này rất dễ hỏi thăm, trước đây ngoại ô phía đông vẫn luôn yên tĩnh nhưng trong khoảng thời gian trước khi cha mẹ cậu mất tích, vùng ngoại ô phía đông lại liên tục có đủ loại tin đồn ma quái như ma trơi đốt nhà, quốc lộ ăn thịt người, trò chơi lời nguyền trong bệnh viện bỏ hoang, xe tang trong đường hầm, quỷ nước, thai quỷ,...” Bác sĩ Trần bị chính những lời của mình dọa cho da đầu ê ẩm: “Mỗi khi đến thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, ngoại ô phía đông đều xảy ra chuyện. Mãi cho đến sau khi cha mẹ cậu mất tích, vùng ngoại ô phía đông mới yên tĩnh trở lại...”
“Ông nghi ngờ những việc lạ đó đều có liên quan đến cha mẹ tôi?”
“Tám chín phần mười là vậy.”
“Ông đang nói đùa cái gì vậy?” Trần Ca cầm máy cát-sét mini, hơi nhíu mày: “Nhà chúng tôi đều là người thành thật biết giữ khuôn phép, sao có thể đi làm những chuyện như vậy? Có lẽ họ đã bị cuốn vào trong một âm mưu rất lớn nào đó.”
“Chắc không phải vậy đâu, ngoại ô phía đông trước kia và bây giờ không khác nhau mấy, rất yên tĩnh. Từ trước đến nay không xảy ra vụ án lớn nào, cũng không có chuyện lạ gì.” Bác sĩ Trần vô thức hạ thấp giọng.
“Chắc chắn là có vấn đề, chờ làm xong những chuyện trong tầm tay, hai người chúng ta sẽ cùng đến ngoại ô phía đông xem sao. Bên dưới yên tĩnh chắc chắn có che giấu giông tố.” Trần Ca vẫy vẫy tay với bác sĩ Trần: “Trước tiên ông cứ ở lại đây, chờ đến buổi tối tôi sẽ đưa ông ra ngoài.”
“Được.” Bác sĩ Trần lén nhìn máy cát-sét mini: “Tôi sẽ không chạy lung tung, cậu có thể yên tâm cầm cái máy cát-sét mini kia đi.”
“Người tới là khách, sao tôi có thể để một mình ông ở trong phòng được chứ?” Trần Ca rời khỏi phòng bệnh, mở máy cát-sét mini rồi đặt ở cửa: “Có nhu cầu gì có thể nói với áo đỏ, khoảng 7 giờ tối, tôi sẽ đưa ông rời đi.”
“Vậy... Phiền cậu rồi.” Bác sĩ Trần ôm hộp cơm ngồi trên giường ăn, nhìn bóng dáng Trần Ca rời đi, cười khổ rồi khẽ lắc đầu: “Cảm giác này giống như đã từng quen biết...”