Chương 48: Cầu xin anh thả tôi ra đi!
Sắc mặt Trần Ca trở nên kỳ lạ, anh nhớ lại ánh mắt bướng bỉnh và biểu cảm dữ tợn của Trương Bằng trong màn hình giám sát: “Người anh em này quả thực là đối thủ “thần”* mà!”
(*) Một cách nói mỉa mai, lấy ý từ một câu thuật ngữ khá nổi trên mạng: Không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo.
Âm thanh cắt đồ vật trong cảnh Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm cũng không vì Trương Bằng đi vào mà ngừng lại, đoán chừng con quái vật trong gương cũng không ngờ rằng sẽ có người dám xông thẳng vào như vậy.
“Không thể tiếp tục ngồi đây đợi được, mình muốn tận mắt chứng kiến cảnh quái vật trong gương nhập vào cơ thể của Trương Bằng, như vậy thì mới có thể yên tâm được.”
Trần Ca nhìn lướt qua màn hình giám sát, sau khi xác định được vị trí của Trương Bằng, anh lấy sợi xích sắt trong chiếc áo khoác bác sĩ nát sọ ra ném xuống đất rồi khoác chiếc áo khoác dính máu này lên người, đeo mặt nạ da người lên.
Anh thử lắc lắc cái búa sắt hai lần. Một cảm giác tàn bạo, gian ác phát ra từ trên người anh.
“Tại sao lại có cảm giác mình mới là nhân vật phản diện lớn nhất nhỉ?”
Trần Ca vớ lấy chìa khóa và điện thoại di động, ôm con búp bê vải, cầm chiếc búa có hình thù cực kỳ máu me kia rồi đi ra khỏi phòng giám sát.
....
Trong cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm, Trương Bằng cảm thấy con dao trong tay của mình càng ngày càng nặng. Hắn đã chuẩn bị cho ngày hôm nay từ rất lâu rồi, nhưng ai ngờ rằng người tính không bằng trời tính, vừa bước vào đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Bây giờ đã hơn một giờ sáng, giờ này người bình thường cho dù không ngủ thì chắc chắn cũng ở trong phòng nghỉ ngơi. Vừa rồi, lúc nhìn thấy tấm biển ghi phòng nghỉ của nhân viên ở ngoài cửa hắn đã vô cùng vui mừng, phải mất khá nhiều sức mới ổn định được cảm xúc.
Hắn không ngừng nhắc nhở chính mình, kích thích oán hận trong lòng, cuối cùng mới quyết định phá cửa đi vào.
Sau khi chạy một mạch vào phòng nghỉ, hắn cầm dao chém lung tung lên giường ngủ, bởi vì dùng sức quá mạnh mà làm bản thân mình bị thương.
Con dao nhuốm máu, nhưng chờ đến khi hắn nhìn rõ ràng thì mới phát hiện trên giường vốn không có người, vết máu duy nhất trên chiếc giường đơn đó lại là máu của chính hắn. Giờ phút đó, trong lòng Trương Bằng chỉ có oán hận và bực bội, sát khí của hắn càng lúc càng tăng lên, lý trí cũng bị lửa giận thiêu đốt sạch sẽ.
“Phá hủy nhà trọ Bình An, hại Quyên Nhi phải vào ngục giam, tên khốn thích xen vào việc của người khác kia, tao nhất định phải giết chết mày!” Trương Bằng càng nghĩ càng giận, âm thanh cắt gọt bên trong tòa nhà giống như tiếng con ruồi đang bay vo ve bên tai, khiến tâm trạng của hắn càng thêm khó chịu.
Hắn nắm chặt dao, di chuyển đến nơi phát ra âm thanh, để phòng ngừa bị phát hiện, suốt dọc đường hắn luôn cẩn thận từng li từng tí.
“Đã đến rất gần rồi, chính là ở tầng này!” Trương Bằng thò đầu ra khỏi hành lang, hắn không có đèn pin để chiếu sáng, cơ thể dựa sát vào vách tường, bước vào hành lang tầng ba.
“Không khí trong căn nhà ma này âm u, đường đi thì phức tạp giống như mê cung vậy, chờ sau khi giết chết tên nhóc kia, mình sẽ tìm đại một chỗ nào đó trong này để giấu xác đi, chắc cũng phải mất mười ngày nửa tháng thì người ngoài mới có thể phát hiện ra được.” Hắn nhếch miệng lên, cảm thấy chắc hẳn nụ cười của mình lúc này rất tàn nhẫn.
“Âm thanh phát ra ở ngay phía trước kia! Có điều vì sao nửa đêm nửa hôm rồi mà tên kia không ngủ đi, còn chạy tới chạy lui trong nhà ma làm gì không biết? Sửa chữa đạo cụ thâu đêm sao?” Trương Bằng cúi người, thả lỏng cơ thể, hắn dùng ống tay áo buộc chặt vết thương, cầm theo con dao chậm rãi đi đến gần.
Ở phía cuối hành lang tầng ba, chính là cửa chính của cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm, Trương Bằng thoáng thấy một bóng đen trong đó.
Bóng đen đó đứng giữa cửa chính, trong tay cầm một vật gì đó, rạch tới rạch lui ở trên cánh cửa.
“Kỳ lạ thật, vì sao hắn ta lại không bật đèn nhỉ?” Khi đến gần, Trương Bằng mới nhận ra rằng có điều gì đó hơi bất thường, nhưng hắn cũng chẳng bận tâm đến việc tìm hiểu nguyên nhân, bởi vì đầu óc hắn lúc này đang tràn đầy cảm giác vui sướng vì sắp trả được mối thù.
Không khí lúc này trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, hắn chậm rãi đưa con dao lên cao, cơ thể giống như một chiếc cung được kéo căng, mũi dao chĩa thẳng vào bóng đen ở phía trước.
“Đi chết đi!”
Trương Bằng dùng hết tốc lực để tập kích bất ngờ, khuôn mặt hắn ta trở nên vặn vẹo, đâm mạnh con dao vào bóng đen.
Trên mặt hắn ta dần dần hiện lên một nụ cười hưng phấn, nhưng mới chỉ trôi qua không phẩy mấy giây nụ cười này đã lập tức biến mất.
Con dao nhọn trên tay xuyên qua thân thể của bóng đen đâm vào không khí!
Quán tính mạnh mẽ khiến cho đầu Trương Bằng đập vào cửa chính, suýt chút nữa khiến hắn trật cả eo.
“Con mẹ nó chứ!”
Kết quả này khiến Trương Bằng không có cách nào chấp nhận được.
Hắn cuống quýt tự bò dậy khỏi mặt đất, điên cuồng vung dao vào trong không khí: “Người đâu? Người đâu rồi?”
Sau khi dùng hết sức lực phát tiết toàn bộ lửa giận trong lòng thì một cảm xúc chưa từng có đang dần xuất hiện trong lòng của Trương Bằng.
“Lúc nãy, rõ ràng mình có nhìn thấy một bóng đen đứng thẳng đưa lưng về phía mình mà! Chắc chắn không thể nhìn nhầm được!” Lúc này Trương Bằng chẳng còn bận tâm đến việc sẽ bị bại lộ nữa, hắn vội vã lấy điện thoại ra chiếu sáng xung quanh. Những vết khắc nhỏ nằm rải rác khắp nơi trên cánh cửa gỗ, một vài mảnh gương sắc nhọn nằm dưới mặt đất bên cạnh cửa: “Những thứ này đều do bóng đen kia để lại, mình có thể chắc chắn rằng lúc nãy có một người đứng ở đây!”
Rõ ràng là một người đứng sờ sờ ra đó, vì sao chỉ trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi nữa rồi?
Trương Bằng bất chợt rùng mình một cái, lửa giận trong lòng hắn đã bị giội tắt hoàn toàn, lúng túng đứng nhìn hành lang yên ắng.
“Người chắc chắn không thể nào đột nhiên biến mất, trừ khi... Đó không phải là một con người.” Hầu kết hắn nhấp nhô, tia sáng yếu ớt của điện thoại di động không mang đến cho hắn một chút cảm giác an toàn nào, mà ngược lại còn khiến hắn càng hoảng sợ hơn. Hình như tất cả những chỗ ánh sáng không chiếu đến được đều đang cất giấu một con quái vật nào đó.
“Ông chủ nhà ma này không phải người! Nhà ma này thật sự có quỷ!” Trán Trương Bằng chảy đầy mồ hôi lạnh, tay cầm dao cũng bị mồ hôi thấm ướt, báo thù, hành hung gì đó đều đã bị hắn quên sạch. Hắn vội vã chạy về phía sau, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này thôi.
Hắn cầm điện thoại di động, chạy càng ngày càng nhanh, hoàn toàn không chú ý đến việc cửa thoát hiểm ở đầu hành lang mở ở góc độ khác với lúc trước.
“Chuyện báo thù thì để tính sau, nơi quỷ quái này không thể ở lâu được.” Trương Bằng ôm lấy cánh tay mình, mới vừa tiến vào đầu hành lang thì một bóng đen phía sau cửa liền đập mạnh về phía hắn ta.
“Răng rắc!”
Có thể nghe được rõ ràng tiếng xương vỡ vụn, Trương Bằng nhìn tay phải mềm nhũn mất đi tri giác của mình, đại não giống như bị chết máy.
“Xin lỗi, đập bị lệch.” Trần Ca cầm theo chiếc búa đi ra từ phía sau cửa, mặt nạ da người tàn nhẫn đáng sợ cũng vặn vẹo tạo nên những biểu cảm đáng sợ theo từng chữ của anh: “Tôi vốn định đập nát xương bả vai của anh thôi.”
Ngữ điệu bình tĩnh, giống như đang kể một câu chuyện vặt. Trương Bằng nhìn Trần Ca đang đứng phía sau cửa, đột nhiên cảm thấy khó thở!
Anh hung ác như vậy làm gì! Mẹ nó chứ, tôi mới là hung thủ giết người mà!
Thực ra thì Trương Bằng rất muốn thử phản kháng một chút, nhưng sau khi ánh mắt hắn đảo qua hung khí Trần Ca đang cầm trong tay, một chiếc búa dài hơn 40cm, thì bàn tay đang cầm dao nhọn lại đột nhiên không nghe theo sai khiến.
Trên chiếc búa có rãnh máu, còn tay cầm thì giống như một chiếc xương sống! Cậu sợ người khác không biết rằng mình là kẻ giết người điên cuồng đấy à?
Không cho đối phương có thêm thời gian, Trần Ca đã bắt đầu dùng búa đập vào bắp đùi Trương Bằng. Anh cần một người mất năng lực phản kháng để làm vật chứa cho con quái vật trong gương kia.
“Bịch!”
Tay vịn của cầu thang bị nện cho méo mó, Trương Bằng chật vật lắm mới tránh thoát được. Một tay của hắn đang chảy máu, tay còn lại thì bị đập gãy, lúc này làm gì còn dám phản kháng nữa, hắn vứt luôn cả con dao đi rồi điên cuồng chạy xuống tầng một.
“Gan bé như thế à! Là ai cho anh dũng khí đến tham quan nhà ma của tôi một mình thế hả?”
Trần Ca cầm lấy chiếc búa, chạy theo sát phía sau, hai bên một đuổi một chạy, chạy đến tận tầng một của nhà ma.