Chương 493: Đứa trẻ
Điện thoại mở loa ngoài nên điều Trần Ca nói Tiểu Cố cũng nghe được rõ ràng. Lúc mà cậu ta nghe được câu kia: “Tôi chỉ có một yêu cầu đối với cô, thả nhân viên của tôi ra.” Mũi cậu ta cay cay, đôi tay siết chặt lại.
Cậu ta cảm thấy mình là một người không may mắn chút nào, cho dù là đi đến nơi đâu cũng gây thêm phiền phức cho người ta. Ở khu chung cư Phương Hoa Uyển là như thế này, sau khi trở thành nhân viên của ngôi nhà ma vẫn như vậy.
Nhưng dù nói như thế, từ trước đến nay ông chủ của cậu ta cũng không ghét bỏ cậu ta, lại còn nói ra những lời như vậy ở thời khắc quan trọng.
Mưa rơi như trút nước nhưng trái tim của Tiểu Cố lại rất ấm áp. Cậu ta cảm thấy mình cũng có một ngôi nhà có thể dựa vào ở Cửu Giang.
Người phụ nữ mặc áo mưa cũng nghe thấy lời nói của Trần Ca. Cô ta đứng ở trong màn mưa to, cơ thể dần dần trở về bình thường, nước mưa chảy xuống từ áo mưa màu đỏ tươi của cô ta.
Một lúc sau, người phụ nữ mặc áo mưa quay đầu nhắm ngay chiếc điện thoại, đưa miệng gần đến trước nó: “Cậu có nhìn thấy con tôi không?”
“Trong vòng một tuần, tôi sẽ cho cô gặp đứa con của cô.” Trần Ca hứa hẹn.
Người phụ nữ mặc áo mưa không nói nữa. Cô ta từ từ cúi đầu, ôm quần áo của Tiểu Cố rời khỏi nhà máy nước ở ngoại ô phía đông, dường như cô ta đang chạy đến trạm xe tiếp theo.
Nhìn thấy con quỷ mặc áo mưa đỏ biến mất, Tiểu Cố gần như là suy sụp, ngồi ở giữa vũng bùn.
“Ông chủ, cô ta đi rồi! Em được cứu rồi!” Tiểu Cố tìm được đường sống trong chỗ chết, giọng nói của cậu ta khá phấn khích.
“Cậu đừng đi lung tung, tìm một chỗ trú mưa, đợi lát tôi sẽ qua đón cậu. Mặt khác, hãy chú ý duy trì nguồn pin, thuận tiện lưu số điện thoại của tôi vào danh bạ.”
“Được.”
“Tôi cúp máy trước, đã hứa với cô ta thì phải làm đến cùng mới được.”
Tiểu Cố cúp điện thoại, thành thật lưu số điện thoại của Trần Ca vào danh bạ.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cậu ta cất điện thoại, đi đến vị trí của một hành khách xui xẻo khác - Hoàng Linh.
“Không sao rồi.” Cậu ta duỗi tay ra cho Hoàng Linh, cô sợ hãi quá mức nên phải một lúc lâu mới cầm lấy tay Tiểu Cố và đứng dậy khỏi mặt đất.
“Vừa rồi… Đó là cái gì?” Hoàng Linh không biết nên nói từ đâu, bên trong đôi mắt cô tràn ngập sợ hãi, cô hoàn toàn không thể nào tiếp thu nổi. Chỉ hai tiếng trước, cô còn ở công ty chịu đựng sự gây khó dễ của khách hàng. Kết quả là chỉ trong hai tiếng sau, cô đã tự mình ngồi lên một chiếc xe buýt toàn người chết đến vùng ngoại ô phía đông.
“Tôi cũng không biết rõ. Đợi lát nữa ông chủ của tôi đến đây, anh ấy sẽ nói cho cô. Anh ấy hiểu biết rất nhiều thứ.” Tiểu Cố dẫn Hoàng Linh chạy đến bên ngoài nhà máy nước và đứng ở dưới mái hiên trú mưa.
Mưa to xối ướt đẫm quần áo của Hoàng Linh, lớp trang điểm trên mặt cũng trôi hết nhưng cô không để ý những điều này. Cô cầm điện thoại của mình, không ngừng gọi cho một số điện thoại nhưng vẫn không có người bắt máy.
“Cô gọi điện thoại cho chồng của cô sao?” Ở trên xe buýt, Tiểu Cố nghe được cuộc nói chuyện của Hoàng Linh và chồng của cô. Hai người xảy ra tranh cãi, có vẻ Hoàng Linh còn nảy ra ý nghĩ muốn ly hôn.
Hoàng Linh gật đầu, trong lòng cô tự nhiên cảm thấy sợ hãi, cảm giác sợ hãi này hoàn toàn khác với loại sợ hãi vừa rồi, cái này có thêm sự lo lắng và đau khổ.
“Tại anh ấy không nhận điện thoại? Anh ấy đang làm gì vậy? Nhận điện thoại đi mà.”
Tiểu Cố nhìn Hoàng Linh đang điên cuồng gọi điện thoại cho chồng mình, cậu ta không lên tiếng.
Vừa rồi ở trên xe buýt số 104, chồng Hoàng Linh điên cuồng gọi điện thoại cho cô. Anh ta hỏi cô đang ở nơi nào, cuối cùng trực tiếp la lên tất cả mọi người trên xe là quỷ.
Chồng của cô không hề ở trên xe, sao lại biết được Hoàng Linh đang ở trên chiếc xe tang? Sao lại biết được trên xe toàn là quỷ chứ?
Đáp án của vấn đề này, dường như Hoàng Linh cũng tự mình nghĩ đến. Cho nên bây giờ cô mới có thể điên cuồng gọi điện thoại cho chồng mình như vậy.
Tiểu Cố yên lặng nhìn Hoàng Linh, người phụ nữ trưởng thành hơn cậu ta rất nhiều, dựa lưng vào vách tường phía sau, dường như ngã quỵ.
Sấm sét đì đùng, nước mưa chảy xuống theo cằm của cô.
…
Trần Ca cúp điện thoại của Tiểu Cố, đứng ở xưởng chế tạo con rối. Anh lấy chiếc điện thoại cũ có thể nhét một cái thẻ lớn và đã bị đào thải trên thị trường từ lâu.
“Đồng Đồng, vừa rồi con quỷ bên kia điện thoại là áo đỏ sao?”
Sau khi Trần Ca biết được Tiểu Cố xảy ra tai nạn thì vội gọi quỷ điện thoại ra để luôn chú ý đến cậu ta.
Thân thể gầy gò của quỷ điện thoại phản ứng hơi kỳ lạ. Nó không trả lời vấn đề của Trần Ca mà cầm lấy chiếc điện thoại sắp bị đào thải kia.
Vài giây sau, Trần Ca nhận được một tin nhắn từ quỷ điện thoại gửi đến, chỉ có ba chữ.
[Đừng đến đó.]
“Cô ta rất nguy hiểm sao? Là áo đỏ à?” Trần Ca cảm thấy quỷ điện thoại hoàn toàn không biết gì về sức mạnh trong ngôi nhà ma của mình, cho nên anh mới khuyên can nó: “Dù là áo đỏ cũng không sao, dù sao cô ta chỉ có một mình.”
Quỷ điện thoại lắc đầu, nó lại gửi một tin nhắn cho anh.
[Tôi đã gặp cô ta. Cô ta chết ở trấn Lệ Loan. Nơi đó rất nguy hiểm.]
Đọc tin nhắn của quỷ điện thoại, lúc này Trần Ca mới nhớ đến xác của quỷ điện thoại cũng được phát hiện ở mái nhà trong một nhà trọ ở trấn Lệ Loan. Dường như đứa nhỏ này rất hiểu biết về trấn Lệ Loan.
“Quỷ chết ở trấn Lệ Loan không giống với quỷ ở nơi khác sao?” Trần Ca vô cùng tò mò về trấn Lệ Loan. Trước khi tự sát, bác sĩ Cao đã nhờ anh đóng cánh cửa bị mất kiểm soát ở trấn Lệ Loan lại: “Chẳng lẽ là bởi vì cánh cửa hoàn toàn mất kiểm soát mới làm cho các con quỷ trở nên khác nhau sao?”
Quỷ điện thoại lại lắc đầu lần nữa. Có vẻ như nó cũng không biết nên mô tả như thế nào.
Trần Ca nhìn bộ dạng của quỷ điện thoại, trong lòng không rõ lắm: “Trấn Lệ Loan ở ngoại ô phía đông, đoạn ký ức mình thấy ở đường hầm cũng xảy ra ở ngoại ô phía đông.”
“Lúc ấy, mình còn là một đứa trẻ. Có người muốn giết mình nhưng không thành công.”
“Sáng nay, có vẻ như cảnh tượng trong trò chơi mà Phạm Thông kể cũng ở ngoại ô phía đông. Nhân vật chính trong trò chơi là một đứa trẻ.”
“Khoan đã, hình như mình phát hiện điểm chung nào đó.”
“Xem ra con của người phụ nữ mặc áo mưa bị lạc ở ngoại ô phía đông. Quỷ điện thoại cũng bị lừa đến ngoại ô phía đông. Thậm chí bức ảnh cuối cùng bác sĩ Cao đưa mình xem cũng vậy. Cha mẹ mình nói chuyện cùng với một bé gái áo đỏ ở ngoại ô phía đông.”
“Tại sao mình lại có cảm giác tất cả mọi thứ liên quan đến ngoại ô phía đông đều là trẻ con?”
Điện thoại khẽ rung lên, quỷ điện thoại lại gửi một tin nhắn cho Trần Ca: [Tôi không nói rõ được, nhưng mà anh có thể mang tôi đến đó cùng anh. Tôi đến để dẫn đường.]
“Được.” Trần Ca cất quỷ điện thoại, khóa cửa xưởng lại, đội mưa trở về ngôi nhà ma. Anh thu thập đơn giản, đeo ba lô, mặc áo mưa và vội vàng rời đi.
Trần Ca đứng ở ngã tư, đợi khoảng mười lăm phút mới có một chiếc xe dừng lại.
Dầm mưa chờ xe, dù là mặc áo mưa nhưng thân thể cũng ướt hơn nửa. Điều này càng thôi thúc anh phải trang bị cho ngôi nhà ma của mình một chiếc xe đặc biệt.
“Trước tiên đưa Tiểu Cố trở về rồi nói sau. Việc điều tra ngoại ô phía đông mình không thể nóng nảy.”
Ngồi trên xe taxi, Trần Ca lấy điện thoại của mình và nhắn tin nói chuyện với quỷ điện thoại. Bọn họ dọc theo tuyến đường mà xe buýt 104 đã đi qua và chạy qua từng trạm xe.
Nước mưa rơi xuống càng ngày càng to. Sau khi đến vùng ngoại ô, ánh đèn hai bên đường dần dần giảm đi, giống như có một tấm màn màu đen bao trùm mọi thứ.
“Sự bình tĩnh ở ngoại ô phía đông tuyệt đối chỉ là biểu hiện giả dối của một thứ gì đó đang cố ý che giấu điều gì bên trong. Tình huống nơi này có khả năng rất nghiêm trọng.” Trần Ca chưa từng nhìn thấy cánh cửa mất kiểm soát. Anh không có biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ về cái gì.