Chương 523: Bí mật cuối cùng của quán trọ
Ông cụ bổ dao về phía cổ của người phụ nữ. Khi dao phay hạ xuống, người phụ nữ cuống quít trốn tránh, cuối cùng nhát dao này chém trúng vai của cô ta.
Trên bàn cơm xuất hiện vết máu, ông cụ, người phụ nữ và học sinh lao vào đánh nhau.
Ông cụ muốn giết chết người phụ nữ, người phụ nữ liều mạng phản kháng, còn cậu học sinh thì muốn cướp đi dao phay. Cậu ta nghĩ rằng một nhát dao của ông cụ không chém chết người phụ nữ, đã thất bại, tiếp theo nên đến lượt của mình.
Trong bốn khách trọ chỉ có Trần Ca điều khiển Tiểu Bố tránh ra xa: “Đúng là một đám điên. Nếu có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau, cho dù là ông chủ quán trọ có súng, nhóm khách trọ cũng không phải không có hy vọng. Thật đáng tiếc.”
Đầu bếp và ông chủ quán trọ vui vẻ nhìn ba người khách trọ chém giết lẫn nhau. Trần Ca tranh thủ lúc lực chú ý của bọn họ bị hấp dẫn, vòng đến cổng lớn của quán trọ. Anh dùng con chuột điên cuồng ấn vào cửa lớn quán trọ.
Cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội, thả nữ quỷ cầm cái đầu đi vào: “Quán trọ này có thể kinh doanh vào ban đêm, bên trong chắc chắn ẩn giấu bí mật không muốn cho ai biết. Khi nữ quỷ cầm cái đầu đuổi theo Tiểu Bố đi vào quán trọ, cô ta đã do dự thật lâu mới chuẩn bị tiến vào, điều đó chứng minh cô ta có thể cảm nhận được sự uy hiếp.”
Nữ quỷ đứng trên đường cái đen thui, dùng đầu gõ cửa cả nửa ngày, trong lòng tràn ngập lửa giận. Sau khi nhìn thấy Trần Ca điều khiển Tiểu Bố, cô ta vọt thẳng vào giữa quán trọ.
“Mình cũng đâu có trêu chọc cô ta đâu? Tại sao cô ta lại thù dai như vậy? Chẳng lẽ cô ta chết vì cha dượng của Tiểu Bố? Kết quả cha dượng của Tiểu Bố bị người ta giết, cô ta không trả được thù nên mới theo dõi Tiểu Bố?”
Trần Ca cảm thấy sự tồn tại của nữ quỷ cầm cái đầu giống một loại cơ chế của trò chơi hơn, khiến cho người chơi không được dừng lại ở nơi nào đó quá lâu, cần phải duy trì cảnh giác bất cứ lúc nào.
Trần Ca dùng con chuột kéo khoảng giãn cách với nữ quỷ, sau đó chạy đến chỗ sâu nhất trong quán trọ.
Trong lòng anh đang tính toán khoảng cách giữa bản thân và cửa lớn quán trọ, nếu tình huống thay đổi, anh sẽ rời đi ngay lập tức.
Giữa nhạc nền liên tục truyền ra ba tiếng súng vang, hình như ông chủ quán trọ nổ súng với nữ quỷ.
“Đánh đi, mấy người đánh nhau càng mạnh bạo càng tốt.” Trần Ca điều khiển Tiểu Bố trốn ở trong góc. Lúc này cái đầu của nữ quỷ đã rời khỏi thân thể, đuổi theo mấy kẻ sát nhân chạy khắp nơi.
“Ông chủ Trần, bây giờ chúng ta nên làm cái gì? Rời khỏi quán trọ sao?” Đêm nay Phạm Thông thật sự đã học hỏi thêm được kiến thức mới. Sau khi nhìn thấy Trần Ca điều khiển, cậu ta mới biết hóa ra trò này còn có thể chơi như vậy.
Quán trọ vốn yên tĩnh giờ đã gà bay chó sủa, Tiểu Bố do Trần Ca điều khiển giống như một ngọn nguồn tai họa di động.
“Lúc trước cậu nói với tôi ông cụ là cha của chủ quán trọ và ông ta có chìa khóa dự phòng của quán trọ nhỉ?” Trần Ca điều khiển Tiểu Bố đi sát vách tường, chạy đến phòng cho khách.
“Cốt truyện của chúng ta không giống nhau. Khi tôi đi vào quán trọ thì ông cụ đã bị bắn chết, tôi tìm thấy chìa khóa trong ngăn kéo ở phòng của ông ta.”
“Lấy được chìa khóa trước rồi nói sau.” Trần Ca điều khiển Tiểu Bố tiến vào phòng trọ số 1. Căn phòng này cứ như dành riêng cho ông cụ, trên vách tường treo rất nhiều ảnh chụp, trong đó có ảnh chụp của ông ta và ông chủ quán trọ, còn có ảnh chụp của ông ta khi trẻ với một người phụ nữ.
“Người phụ nữ kia chính là vợ của ông cụ?”
Trần Ca dùng con chuột ấn vào ngăn kéo, phía dưới màn hình hiện ra một khung chat: [Bạn nhìn thấy một chiếc chìa khóa loang lổ rỉ sét, rất nhiều răng và một quyển bút ký cũ nát.]
“Đam mê của ông cụ này rất kỳ quái, thích thu thập răng à?”
Trần Ca ấn vào bút ký, khung chat phía dưới màn hình xuất hiện nội dung mới: [Ngày 1 tháng 3, chồng của tôi điên rồi. Ông ta giam cầm tôi trong mật thất phía sau tủ lạnh ở phòng bếp, mỗi ngày chỉ cho tôi ba miếng bánh mì cùng với một ly nước. Ông ta cấm tôi đi ra ngoài, cấm tôi tiếp xúc với khách hàng. Ông ta thật sự điên rồi.]
[Ngày 2 tháng 3, đầu bếp đang làm món ngon gì vậy? Tôi ngửi thấy mùi thịt. Đói quá, kẻ điên kia đang cố ý tra tấn tôi!]
[Ngày 1 tháng 4, lâu lắm rồi tôi không được ăn no. Tôi cần phải chạy ra khỏi nơi này. Đúng rồi, tối hôm nay tôi sẽ lén chạy khỏi đây.]
[Ngày 2 tháng 4, tôi bị phát hiện. Chúng tôi cãi nhau, dáng vẻ tức giận của kẻ điên kia trông thật đáng sợ. Ông ta giống như một con gấu ngựa đang mất khống chế, cuối cùng nhổ một cái răng của tôi.]
[Ngày 5 tháng 5, đói quá. Cứ ở lại đây, sớm muộn gì tôi cũng bị ông ta tra tấn đến chết. Tôi nhất định phải rời đi!]
[Ngày 6 tháng 6, ai có thể cứu tôi với? Chồng của tôi là ma quỷ, ông ta muốn nhổ hết hàm răng của tôi. Cái đồ điên biến thái này!]
[Ngày 1 tháng 11, tôi chỉ sợ cuối cùng không ăn được thịt nữa. Đói quá, thật sự đói…]
Nội dung quyển bút ký rất kỳ lạ, mới đọc quyển bút ký thì nghĩ là ông cụ lúc còn trẻ bạo hành nhưng sau khi đọc cẩn thận vài lần, Trần Ca phát hiện sự việc không đơn giản như vậy. Anh còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, nhạc nền lại truyền ra tiếng súng, ngay sau đó phía dưới màn hình hiện ra ba phương án: [Bạn đọc hết quyển nhật ký của vợ ông cụ, biết được bí mật lớn nhất của quán trọ. Trong ba món đồ sau đây, mời bạn chọn một món đồ bạn cho rằng quan trọng nhất và mang nó theo bên người.]
[Một: Bạn cầm lấy chiếc chìa khóa loang lổ rỉ sét. Bạn cảm thấy chiếc chìa khóa này rất có thể là chìa khóa dự phòng cửa chính của quán trọ.]
[Hai: Bạn cất những cái răng đó vào ba lô. Bạn cảm thấy chúng là một bộ sưu tập rất có ý nghĩa kỷ niệm.]
[Ba: Bạn nhét quyển bút ký vào trong lồng ngực. Bạn cảm thấy bên trong che giấu manh mối rất quan trọng.]
Nhìn ba sự lựa chọn ở trên màn hình, Trần Ca khẽ nhăn mày lại: “Phạm Thông, có phải lúc trước cậu cũng từng thấy ba phương án này hay không?”
“Đúng, vừa mở ngăn kéo ra là sẽ hiện ra ba sự lựa chọn này. Lúc ấy tôi lựa chọn chìa khóa dự phòng của quán trọ. Có chìa khóa có thể tự do ra vào cổng lớn của quán trọ, cho dù bị khóa lại cũng không có việc gì.” Phạm Thông còn tưởng cuối cùng có thể giãy giụa một chút. Cậu ta cảm thấy lần này chắc hẳn là mình sẽ có cùng suy nghĩ với Trần Ca.
“Xem ra phương án thứ nhất có thể loại bỏ.” Trần Ca như đang lầm bà lầm bầm. Anh dùng chuột di chuyển giữa phương án thứ hai và thứ ba.
“Vậy chọn phương án ba đi, quyển bút ký có lẽ có tác dụng đặc biệt nào đó. Tôi xem nhiều bộ phim kinh dị và huyền huyễn, trong cuốn nhật ký toàn lưu lại thông tin của thủ phạm.” Phạm Đại Đức căn cứ theo kinh nghiệm sống của mình để đưa ra lựa chọn.
“Bút ký quả thật rất quan trọng, nhưng chẳng phải vừa nãy chúng ta mới xem qua nội dung trong bút ký hay sao?” Nghe xong lời Phạm Đại Đức nói, Trần Ca lắc đầu. Cuối cùng anh chọn phương án số hai.
“Hàm răng? Thứ này có thể có lợi ích gì chứ?” Phạm Đại Đức và Phạm Thông hoàn toàn không thể hiểu được nhưng hai người lại không dám tùy tiện mở miệng, chỉ có thể ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm.
“Chắc hẳn chính là hàm răng.” Não của Trần Ca nhanh chóng vận chuyển. Anh trầm giọng nói: “Khi ba phương án kia hiện ra, phía dưới màn hình có một câu: Bạn đã xem hết quyển nhật ký của vợ ông cụ, biết được bí mật lớn nhất của quán trọ.”
“Nhưng cái này thì có thể chứng minh cho điều gì?” Phạm Thông vẫn cảm thấy chìa khóa mới là thứ quan trọng nhất.
“Bí mật lớn nhất của quán trọ nằm ở trên người vợ ông cụ. Nói cách khác, sở dĩ quán trọ biến thành như vậy là bởi vì vợ của ông cụ.” Trần Ca dùng con chuột ấn vào quyển bút ký kia, xem nội dung của nó.
“Vợ của ông cụ chắc hẳn là vô tội. Chồng và con mình đều là biến thái, bà ta bị cầm tù, bị nhổ răng, chịu đủ mọi tra tấn. Bà ta chỉ là một người bị hại.” Phạm Đại Đức cũng không hiểu sự lựa chọn của Trần Ca.