Hệ thống nhà ma

Chương 60: Cậu lại phát hiện ra một vụ án giết người?

Chương 60: Cậu lại phát hiện ra một vụ án giết người?

“Cậu lại phát hiện một vụ án giết người?” Giọng điệu của Đội trưởng Lý có hơi bất ngờ, ông rất tự nhiên sử dụng từ “lại”.
“Bốn năm trước, Trường dân lập Tây Thành có một cô gái tên Trương Nhã nhảy xuống từ toà nhà, cái chết của cô ta còn có ẩn tình khác!” Trần Ca chắc chắn như đinh đóng cột.
“Cậu đợi tôi kiểm tra vụ án một chút, nếu gia đình của nạn nhân có yêu cầu khám nghiệm tử thi, chắc chúng tôi có lưu lại hồ sơ.” Đội trưởng Lý không cúp điện thoại, ông bật đèn đi vào phòng hồ sơ rồi lục lọi sau năm phút: “Trường dân lập Tây Thành, tôi cứ cảm giác đã từng nghe qua đâu đó rồi, Tiểu Trần, bây giờ cậu mau ra khỏi ngôi trường đó đi!”
“Cháu đang đi ra ngoài, có chuyện gì vậy?”
“Ngôi trường đó rất quái dị, không thể nói rõ được chỉ trong một hai câu, tôi chỉ có thể cho cậu một con số. Chỉ trong hai tuần, sáu người trong trường đó đã tự tử mà cái chết cũng rất dị thường cổ quái.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh lật giấy, ắt hẳn Đội trưởng Lý đang xem hồ sơ.
“Đúng! Con số này về cơ bản trùng khớp với những gì cháu nghĩ.” Trần Ca đã nhìn thấy cổng trường, chỉ ít phút nữa thôi anh đã có thể ra ngoài.
“Trùng khớp với những gì cậu nghĩ ư? Tình hình bên cậu bây giờ thế nào rồi?”
“Chú đừng quan tâm đến tình hình bên này, chú xem giúp cháu trước, có phải cô gái đầu tiên tự tử tên là Trương Nhã không?” Trần Ca rất muốn nhanh chóng xác nhận phỏng đoán trong lòng.
Đội trưởng Lý nhìn vào các tài liệu trên bàn, sau khi xác minh lại nhiều lần mới trả lời Trần Ca: “Không sai, đó là Trương Nhã, nhưng cô ta chắc chắn đã tự tử bằng cách nhảy lầu, pháp y không tìm thấy vết thương nào khác trên người cô ta. Vào ngày phát hiện thi thể, Đồn Cảnh sát cũng đến hiện trường để kiểm tra, cô gái này nhảy từ phòng tập nhảy trên tầng bốn xuống, các cạnh cửa sổ còn nguyên vẹn, bông cách âm của mấy bức tường xung quanh không có dấu vết hư hại hoặc đã bị xử lý qua. Có thể kết luận rằng Trương Nhã đã tự nhảy khỏi tòa nhà trong tình trạng không bị ngoại lực tác động.”
“Không có ngoại lực tác động? Đội trưởng Lý, chú đã bao giờ nghĩ rằng có ai đó đang ép cô ta chưa? Nếu cô ta không nhảy xuống thì sẽ bị xâm hại!” Trần Ca nói ra cảnh anh đã nhìn thấy trong gương.
“Chúng tôi cũng đã xem xét đến tình huống này, trong hồ sơ có lời khai của mấy người bạn cùng phòng của Trương Nhã. Năm cô gái nói rằng họ không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi họ rời khỏi đó Trương Nhã mới nhảy lầu, lúc đó chỉ có Trương Nhã trong phòng tập nhảy. Theo như lời họ nói, trạng thái tinh thần của Trương Nhã trước giờ không ổn định, lầm lì không hoà đồng, tính cách có khuyết điểm. Để kiểm chứng lời nói của họ, lúc đó cảnh sát cũng hỏi ngẫu nhiên các cô gái khác trong cùng lớp, mọi người đều nói như vậy.”
“Trương Nhã không phải như những gì họ nói, nhóm người này thông đồng với nhau để làm giả lời khai!” Trần Ca không ngờ rằng những cô gái khác cùng lớp cũng bôi nhọ Trương Nhã theo cách này, rõ ràng cô ấy không làm chuyện gì sai kia mà.
“Trương Nhã là cô gái như thế nào? Cậu và tôi nói không tính, các nhân chứng nói mới được tính.” Đội trưởng Lý không hiểu Trần Ca đang phát điên cái gì: “Cậu đừng ở trong trường đó nữa, ra ngoài ngay lập tức. Người của chúng tôi sắp đến đón cậu rồi.”
“Mấy cô gái kia đều đang nói dối! Chú hãy xem kỹ thời gian tử vong cụ thể của Trương Nhã, đó là trước khi năm cô gái tan học! Họ đã nói dối thời gian tử vong, cả năm cô gái đó đều là đồng phạm!” Giọng nói của Trần Ca ngày càng lớn hơn.
“Cậu nói sai về điều này rồi, thời gian tử vong của Trương Nhã là từ 6 đến 8 giờ tối mà các cô gái đã rời trường vào lúc 5 giờ 30 phút như thường lệ.” Đội trưởng Lý không biết những gì Trần Ca đã trải qua ở Trường dân lập Tây Thành, ông chỉ đánh giá từ góc nhìn của một người ngoài cuộc.
“Không thể nào!”
“Không có gì là không thể, pháp y đã giám định chi tiết thông qua tình trạng máu tụ, độ cứng của xác chết, vẩn đục giác mạc và các khía cạnh khác. Thời gian Trương Nhã tử vong trong khoảng từ 6 đến 8 giờ, nguyên nhân cái chết là do gãy cột sống, hộp sọ của cô ấy bị tổn thương, gãy xương gót và xương chậu, toàn bộ chấn thương đều do nhảy lầu tạo nên.”
Lời nói của Đội trưởng Lý khiến Trần Ca nhất thời không thể phản bác, anh đứng lại: “Hoặc còn có một trường hợp Trương Nhã nhảy lầu trước khi năm cô gái rời đi nhưng cô ta đã không chết ngay sau khi rơi từ tầng bốn mà vẫn còn thoi thóp. Nhưng do cơ thể bị đa chấn thương, cột sống bị gãy, không thể cử động, chỉ có thể nằm trong vũng máu chờ chết, vì vậy cô ta đã chiến đấu trong đau khổ một thời gian dài mới chết theo nghĩa thực sự trong khoảng từ 6 đến 8 giờ.”
“Giả thuyết của cậu cũng có khả năng nhưng cậu đã bỏ qua một chi tiết. Nếu cô gái vật lộn trong vũng máu sau khi nhảy từ tòa nhà, chẳng lẽ năm cô gái còn lại có mặt ở hiện trường không phản ứng gì hết? Cho dù năm cô gái không đi giải cứu vì nhiều lý do nhưng những người khác trong trường cũng có thể phát hiện cô ấy kia mà.”
“Lúc đó đang trong kỳ nghỉ, chỉ có sáu người họ đến trường để luyện tập cho cuộc thi múa cấp tỉnh, giáo viên dạy họ đã sớm rời đi, cho dù có bảo vệ ngoài cổng hoặc những người khác nhưng có khi nào họ bị người nào đó cố ý ngăn cản không?” Trần Ca đưa ra ý kiến khác.
“Tôi không tranh luận với cậu chuyện này nữa, bây giờ thảo luận về việc Trương Nhã có phải tự tử không cũng không còn ý nghĩa gì. Cậu cho rằng năm cô gái đó đã ép chết Trương Nhã, còn thông đồng khai gian, gián tiếp giết người nhưng trong hai tuần tiếp theo, năm cô gái cũng lần lượt chết. Những kẻ giết người mà cậu nhận định đã không còn trên thế gian nữa, vụ án này phải điều tra tiếp như thế nào?” Điều Đội trưởng Lý lo lắng nhất bây giờ là sự an toàn của Trần Ca.
“Đội trưởng Lý, cháu chưa bao giờ nói năm cô gái này là kẻ giết người, họ chỉ là đồng phạm! Kẻ giết người thực sự đã ép chết Trương Nhã là một người đàn ông to béo cao khoảng một mét tám, hơi gù lưng!”
“Nói rất chi tiết, vậy nói cho tôi biết cậu đã suy đoán ra kẻ giết người thực sự như thế nào? Bốn năm trước, camera an ninh trong Trường dân lập Tây Thành chưa hoàn tất, tất cả các nhân chứng có mặt tại hiện trường đã chết. Bây giờ cậu nói với tôi rằng còn có một kẻ giết người thực sự khác, tôi làm sao tin lời cậu nói đây?” Đội trưởng Lý đã tăng ca được vài ngày vì vụ án của nhà trọ Bình An, ông vẫn đang ở đồn đợi lệnh lúc hơn hai giờ sáng, giọng nói của ông đã xen lẫn một tia mệt mỏi.
Trần Ca có thể nghe ra được sự chất vấn trong lời nói của Đội trưởng Lý: “Chúng ta có thể đi điều tra lại những người bốn năm trước có liên quan đến Trường dân lập Tây Thành, nhất định sẽ tìm ra người này! Ngày hôm đó hắn đã có mặt ở hiện trường!”
“Trần Ca, xử lý một vụ án không phải là một trò chơi trẻ con, cậu có biết việc điều tra lại tất cả những người bốn năm trước có liên quan đến trường học khó khăn như thế nào không? Ngay cả khi cậu có thể thuyết phục tôi thì chưa chắc cấp trên đã cho cậu lập án, cái cậu cần là chứng cứ, không phải nghi ngờ hay suy đoán.”
“Tất cả những gì cháu nói đều là sự thật.”
“Có thể vượt qua sự cân nhắc đắn đo mới là sự thật.” Đội trưởng Lý đã bắt đầu sắp xếp tài liệu, chuẩn bị cất chúng vào trong tủ: “Cậu có thể cho tôi biết lý do tại sao cậu lại cố chấp với vụ án đã kết án bốn năm trước này không? Theo những gì tôi biết, cậu không phải là một thanh niên nhiệt huyết xả thân vì công lý.”
Tại sao anh lại cố chấp như vậy ư?
Trần Ca bị Đội trưởng Lý hỏi thì ngây người, tâm trí anh thoáng hiện hình ảnh Trương Nhã nhắc nhở anh trong ngôi nhà gỗ của nhà trọ Bình An, cũng như sự lạnh lẽo và cô đơn khi Trương Nhã dựa vào lưng anh trong phòng tập nhảy.
“Thực ra không có lý do tại sao, trong trường hợp này, chỉ có cháu là người có thể đứng về phía cô ấy và nói giúp cô ấy.” Trần Ca nói trong điện thoại di động.
“Tôi vẫn không hiểu ý của cậu.” Đầu bên kia điện thoại, Đội trưởng Lý im lặng rất lâu mới nói: “Nhưng nghiêm khắc và công bằng là mục đích cơ bản của cảnh sát, dù sao cậu đã đưa ra nghi vấn, đợi vụ án nhà trọ Bình An kết thúc, tôi sẽ đích thân giúp cậu lật lại vụ án này.”
“Cảm ơn chú Tam Bảo!” Trần Ca thở phào nhẹ nhõm: “Bắt kẻ giết người thực sự, có thể coi như là cho Trương Nhã một lời giải thích. Còn với nơi quỷ quái này, cháu không bao giờ muốn đến lần nữa.”
Anh cúp điện thoại, quay đầu muốn nhìn Trường dân lập Tây Thành lần cuối.
Ngay khi anh quay lại thì phát hiện lệ quỷ áo đỏ Trương Nhã đang đứng đằng sau mình!
Khoảng cách giữa họ là khoảng ba mét, máu tươi đang chảy trên đồng phục, Trương Nhã nghiêng đầu đánh giá Trần Ca, lần này cô không đến gần, biểu cảm cũng có chút kỳ lạ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất