Hệ thống nhà ma

Chương 73: Màu đỏ và màu đen

Chương 73: Màu đỏ và màu đen

Con hẻm cũ nát với ngõ ngách ngang dọc, Trần Ca sợ mất dấu nên cũng bước nhanh hơn.
Sau khi rẽ mấy lần, một dãy toà nhà thấp hai tầng xuất hiện trước mặt, là nơi người phụ nữ và cậu bé biến mất.
Cái mương bốc ra mùi hôi thối, trên tường viết đầy những chữ “phá dỡ” lớn màu đỏ và mỗi góc chất đầy các loại rác khác nhau.
Trần Ca đi đến dưới nhà, nghi vấn trong lòng xuất hiện hết cái này đến cái khác.
Người phụ nữ đen gầy và cậu bé sống trong một môi trường nghèo nàn như vậy, điều kiện sống chắc chắn không được tốt lắm. Nhưng ở trước cửa ngôi nhà ma, người phụ nữ đã quả quyết lấy ra 100 tệ để cậu bé có thể tham quan ngôi nhà ma. Có thể thấy rằng cô ta chiều cậu bé đến mức vô lý nhưng thái độ cậu bé lại rất lạnh nhạt thờ ơ với cô. Khi cậu bé đến ngôi nhà ma chỉ nói hai câu, cả hai câu này đều nói với Trần Ca, cậu có vẻ rất bất mãn với người phụ nữ đen gầy.
“Có phải vì chướng ngại tâm lý nên không thể tiếp nhận sự thương yêu chăm sóc của người khác hay còn có ẩn tình nào khác?”
Anh đi lên cầu thang, chỉ có một gia đình sống ở tầng hai, quần áo và quần dài được phơi trên lan can, lối đi được quét dọn sạch sẽ hơn nhiều so với tầng dưới.
“Có ai không?” Cửa phòng không đóng nhưng Trần Ca không dám bước vào, gõ vào cánh cửa.
“Đợi một lát.”
Tiếng bước chân vang lên trong căn phòng, người phụ nữ đen gầy bước ra, khi cô nhìn thấy Trần Ca ở cửa liền ngây người.
“Tại sao cậu lại ở đây? Là do chúng tôi vào ngôi nhà ma tham quan nên đã gây rắc rối cho cậu sao?” Người phụ nữ đen gầy cẩn thận hỏi.
“Không có, tôi chỉ cảm thấy khá hứng thú với tình huống của cậu nhóc, muốn hỏi cậu bé một số chuyện.” Trần Ca dừng lại ở cửa, anh thấy rằng người phụ nữ không có ý mời anh vào nhà nên đành tiếp tục mặt dày nói: “Đừng hiểu lầm, tôi có nhiều bạn ở Học viện Pháp y Cửu Giang, không chừng tôi có thể giúp hai người.”
“Cảm ơn, không cần đâu.”
Người phụ nữ từ chối mà không cần suy nghĩ, Trần Ca cũng cảm thấy hành vi của mình hơi đột ngột: “Tôi thực sự không phải là người xấu cũng không có ác ý. Chị xem trên điện thoại di động có thể tìm thấy tin tức thời sự buổi sáng của Cửu Giang hôm nay.”
Trần Ca thấy người phụ nữ một chút cũng không dao động, anh rút điện thoại di động ra và tuỳ tiện tìm một tin tức anh giúp cảnh sát phá vụ án của nhà trọ Bình An.
“Chị nhìn xem, tôi đã từng cung cấp manh mối quan trọng cho cảnh sát để phá án, còn được trao tặng huân chương.”
Trần Ca đưa điện thoại di động cho người phụ nữ đen gầy, đối phương nhận lấy rồi liếc nhìn: “Streamer thám hiểm trong rừng sâu gặp nạn được cảnh sát giải cứu? Ông chủ nhà ma nửa đêm tìm đường chết ở nơi nguy hiểm?”
“Những tiêu đề này không quan trọng, hình của tôi có lẽ có trong đó.”
Trần Ca liên tục giải thích, người phụ nữ đen gầy mới xóa tan sự nghi ngờ, trả lại cho anh chiếc điện thoại di động: “Vào phòng khách ngồi đi, không cần đóng cửa đâu.”
“Được.”
Người phụ nữ đen gầy dẫn Trần Ca đến phòng khách, nói là phòng khách nhưng thật ra là một căn phòng rộng ba mươi mét vuông để chật kín bàn ăn và giường ngủ.
“Không nghĩ là sẽ có ai đến vì vậy luôn không dọn dẹp, để cậu phải chê cười rồi. Cậu có muốn uống gì không?” Người phụ nữ đen gầy có hơi ngại ngùng, bộ dạng cô ta như vậy trông có nét rất giống với cậu bé.
“Không cần đâu, tôi chỉ muốn hỏi về ba mẹ của đứa bé, càng chi tiết càng tốt.” Trần Ca lấy điện thoại di động ra, sẵn sàng ghi lại những điều cần thiết.
“Chuyện đã xảy ra quá lâu rồi, cậu hỏi những chuyện này để làm gì?” Người phụ nữ đen gầy ngồi đối diện Trần Ca và kể lại những gì đã xảy ra ở Trường Trung học Mộ Dương ba năm trước.
Mùa hè ba năm trước, trường trung học Mộ Dương chưa bị đóng cửa, hôm đó có một trận mưa bão lớn, khi cha mẹ của cậu bé trở về nhà, phát hiện cậu bé đã biến mất liền dầm mưa ra ngoài để tìm nhưng không ai biết lần đó đi là mãi mãi.
Người phụ nữ kể lại những gì đã nói với cảnh sát cho Trần Ca một lần nữa.
“Có vẻ như nguyên nhân cốt lõi sự mất tích của ba mẹ cậu bé vẫn là ở chỗ cậu bé?” Trần Ca đã viết ra những chi tiết quan trọng mà người phụ nữ đen gầy nói vào điện thoại di động, anh đang cố gắng tái hiện câu chuyện.
Mưa bão trút xuống, cha mẹ của Phạm Úc đi làm về thì phát hiện không thấy đứa bé, sau đó dầm mưa ra ngoài tìm. Hiện trường đầu tiên họ gặp nạn thì tạm thời không rõ nhưng nơi giấu xác rất có thể là ở trong giếng nước của Trường Trung học Mộ Dương. Mà toàn bộ quá trình rất có thể bị cậu bé nhìn thấy, cậu là nhân chứng duy nhất.
Có lẽ là vì nhìn thấy những cảnh đó nên cậu bé mới trở nên không bình thường.
Đôi mắt Trần Ca nhìn lên bàn, đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không đúng, lấy điện thoại di động màu đen từ trong túi ra tìm xem các nhiệm vụ nhánh của Thông Linh Trong Trường Ma. Trong số đó, mô tả về nhiệm vụ nhánh thứ sáu Giếng Sâu là - em gái và em trai không trở về nhà sau giờ học, họ đã đi đâu?
Hệ thống nhiệm vụ của chiếc điện thoại màu đen không có chuyện nhầm lẫn, vậy người em trai và em gái này là ý gì? Theo thông tin hiện có thì đúng ra phải là cha mẹ của cậu bé bị nhét vào trong giếng mới đúng, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Trần Ca cất điện thoại đi, nhìn người phụ nữ đen gầy với đôi mắt đã đỏ vì khóc, anh không dám chắc chắn hỏi một câu: “Phạm Úc có phải là con một không? Cậu bé có em trai em gái không?”
Anh vừa hỏi xong, sắc mặt người phụ nữ đen gầy liền thay đổi, những ngón tay của cô bấu chặt vào thịt, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Nếu hai đứa con của tôi không gặp chuyện thì bây giờ Tiểu Úc đã có em trai em gái rồi.”
“Con của cô sao?” Khi bước vào phòng Trần Ca chỉ nhìn thấy quần áo phụ nữ và bé trai phơi ngoài lan can, không có của đàn ông trưởng thành, vì vậy anh nghĩ rằng người phụ nữ này chưa kết hôn.
“Chết yểu từ rất nhỏ.” Tâm trạng người phụ nữ đen gầy hơi mất kiểm soát, cô nói một câu xin lỗi rồi đi vào bếp.
“Phạm Úc quả thực có em trai và em gái nhưng theo mô tả của người phụ nữ, em trai và em gái của cậu bé đã sớm không còn nữa nhưng tại sao điện thoại di động màu đen lại nói rằng em trai và em gái không về nhà sau khi tan học? Người đã không còn thì làm thế nào đến trường? Là do điện thoại màu đen nhầm lẫn hay là người phụ nữ đang nói dối? Hay là Phạm Úc bị ảo giác?”
Người phụ nữ lục lọi trong bếp, không ra ngoài. Trần Ca đứng dậy đi về phía căn phòng duy nhất trong nhà, có lẽ Phạm Úc ở trong đó, cậu nhóc này là trung tâm của mọi chuyện.
Anh mở cửa, phòng ngủ được dọn dẹp rất sạch sẽ, Phạm Úc đang đứng trước bàn sách, dường như đang viết gì đó.
Trần Ca đi đến đằng sau đứa bé nhìn, thấy đứa bé này đang vẽ, cậu bé có vẻ rất thích màu đỏ và màu đen.
“Tiểu Úc, cháu đang vẽ gì vậy?” Trần Ca sợ làm đứa bé sợ hãi, giọng rất nhẹ nhàng.
Cậu bé quay đầu lại nhìn Trần Ca không trả lời rồi lại tiếp tục vẽ.
Cậu không ngừng tô lên khiến hình vẽ trên giấy cũng từ từ trở nên rõ nét.
Trong ngôi nhà một màu đen có mấy người nho nhỏ màu đỏ đang đứng.
Sau khi vẽ xong bức tranh, cậu bé vò tờ giấy thành một cục rồi ném nó xuống đất, sau đó bắt đầu vẽ bức khác.
Trần Ca quan sát cả nửa ngày, anh phát hiện nội dung cốt lõi trong bức tranh của đứa bé này chỉ có hai cái - ngôi nhà màu đen và con người nhỏ màu đỏ.
“Có ngụ ý gì?” Trần Ca nhặt bức tranh dưới đất, kéo phẳng ra rồi gấp lại, sau một lúc quan sát kỹ càng, anh lén lút nhét vào túi quần.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất