Chương 75: Trường Trung học Mộ Dương
“Suy nghĩ của đứa bé rất đơn giản trực tiếp, sẽ không vẽ cái gì đó nội hàm trừu tượng. Có khi nào cảnh trong bức tranh là hiện trường vụ án mà Phạm Úc đã tận mắt chứng kiến?”
“Ngôi nhà màu đen có nghĩa là thời điểm xảy ra vụ án vào ban đêm và con người nhỏ màu đỏ trong nhà có thể cho thấy ba mẹ đã bị giết hại. Đây là lời giải thích trực quan nhất.”
Trần Ca nhìn bức tranh từ mọi góc độ, cậu bé vẽ rất nguệch ngoạc, ngoại hình của mấy con người nhỏ màu đỏ đều giống nhau, không có đặc điểm nào đặc biệt, ngay cả nam nữ cũng không thể phân biệt được.
“Không đúng, người nhỏ màu đỏ chắc không phải đại diện cho nạn nhân, số lượng người nhỏ trong nhà rất nhiều.” Trần Ca đã thử đếm số lượng người nhỏ màu đỏ trong căn phòng màu đen nhưng mỗi lần đếm đều có kết quả khác nhau, cứ cảm thấy càng đếm càng nhiều: “Vẽ quá mơ hồ, rốt cuộc đứa bé này muốn thể hiện cái gì?”
Khi ở trong phòng, Phạm Úc không ngừng vẽ mấy bức tranh, nội dung đều là ngôi nhà và người nhỏ nhưng mỗi lần vẽ xong, cậu bé đều sẽ vò giấy thành một cục rồi vứt đi, hình như do không vẽ ra được thứ cậu muốn.
“Dù sao thì bức tranh này là một đầu mối rất quan trọng.” Giải mã nửa ngày trời cũng không phát hiện được gì, Trần Ca cất giấy vẽ vào rồi quay lại nhìn lên tầng hai của tòa nhà thấp phía sau, cánh cửa phòng vốn dĩ đang mở đã đóng lại.
“Người cô và cậu bé đều có vấn đề, chỉ là không biết ai là người có vấn đề nhiều hơn.” Đi dọc theo con hẻm phức tạp, Trần Ca bắt xe buýt quay về. Anh đang buồn phiền về nhiệm vụ tối nay, nếu những lời người phụ nữ đen gầy nói đều là sự thật, vậy thì tối nay phải đối mặt với một bài kiểm tra vô cùng nghiêm trọng.
Để thận trọng hơn, Trần Ca lấy điện thoại di động của anh ra và tìm kiếm thông tin trên mạng về Trường Trung học Mộ Dương.
Tìm được không ít, hầu hết được tìm thấy trong diễn đàn của các trường khác.
Nếu tính toán theo thời gian, những đứa trẻ đăng bài này rất có thể trước đây là học sinh theo học tại Trường Trung học Mộ Dương. Vì trường bị đóng cửa, họ buộc phải chuyển trường và khi rời đi họ đã đem theo những câu chuyện về Trường Trung học Mộ Dương đến các trường khác.
Đọc lướt qua thì thực sự có một vài thông tin thu hút sự chú ý của Trần Ca.
Chỉ mới một năm trước, có năm học sinh đã hẹn nhau ở Trường Trung học Mộ Dương để thử thách lòng can đảm. Họ cầm theo điện thoại di động, phát livestream trải nghiệm của họ bằng những bài đăng bằng văn bản trên diễn đàn, cách vài phút sẽ đăng một bài.
Bài đăng gốc đã bị xóa, Trần Ca xem nội dung được người khác đăng lại, nghe nói họ đã vào lớp học bị khoá đó và chơi trò Bút Tiên trong lớp học.
Năm người ngồi trước bàn học gọi Bút Tiên cho đến khi trò chơi kết thúc thì có tới bảy người đứng trong lớp.
Không ai biết tại sao có thêm hai người nữa, năm đứa trẻ sợ hãi hoảng loạn chạy ra khỏi trường.
May mắn là không ai trong số họ gặp nạn nhưng có hai đứa bé bị dọa sợ đến nỗi đầu óc có vấn đề. Một đứa rất hay cáu kỉnh, tính cách có sự thay đổi rất lớn, còn một đứa trở nên sợ ánh sáng, sau đó trực tiếp chuyển trường rời khỏi Cửu Giang, nghe nói chuyển đến tỉnh khác.
“Đúng là mấy đứa trẻ suy nghĩ nông cạn không sợ chết.” Trần Ca đọc một số bình luận bên dưới bài đăng, một số người qua đường đã phân tích, năm người cùng chơi trò chơi nhưng khi kết thúc trò chơi thì xuất hiện thêm hai người nữa. Sau khi chạy trốn, trùng hợp lại có hai học sinh gặp vấn đề. Cậu ta nghi ngờ rằng hai học sinh đã trốn thoát rất có thể đã là người khác, còn chính chủ thì mãi mãi bị bỏ lại trong lớp học đó.
Nhiều người đã nhấn thích bình luận này nhưng cũng có một số người đưa ra ý kiến khác, nói rằng có thể cả năm người đều đã bị thay thế nhưng chỉ có hai người đó có ý chí kiên định hơn, không dễ dàng bị khuất phục nên mới có biểu hiện bất thường.
Tin tức thứ hai được đăng bởi một giáo viên có nội dung nghiêm cấm thảo luận về Trường Trung học Mộ Dương, dưới bài đăng đó có một bình luận bị ẩn đi.
Nội dung rất lạ, nói rằng công ty của cha cậu ta đang chuẩn bị mua mảnh đất Trường Trung học Mộ Dương với giá thấp, cha cậu ta chính là người chịu trách nhiệm cho dự án này.
Ban đầu cũng không có gì, sau này khi hợp đồng sắp hoàn thành, mỗi đêm cha cậu ta đều sẽ mơ cùng một giấc mơ, có rất nhiều học sinh mặc đồng phục của Trường Trung học Mộ Dương chạy đến nhà họ để đi học.
Điều kỳ lạ hơn nữa là khi thức dậy vào buổi sáng, thực sự có dấu vết của ai đó từng đến nhà.
Cha cậu ta bị dọa sợ đến phát bệnh nên đã chủ động từ chức, về sau vấn đề này bị gác sang một bên coi như hết chuyện.
Sau khi đọc tất cả các bài viết, trong lòng Trần Ca bất giác so sánh Trường Trung học Mộ Dương với Trường dân lập Tây Thành, sau đó có một phát hiện rất kỳ lạ.
Có rất nhiều câu chuyện liên quan Trường Trung học Mộ Dương trên mạng nhưng trong những câu chuyện lại không hề đề cập đến thương vong.
Trường dân lập Tây Thành thì ngược lại, hầu như không có thông tin nào về ngôi trường này trên mạng nhưng trong hồ sơ của đồn cảnh sát Tây Thành có ghi nhận rõ ràng đã từng có người chết, mà còn không chỉ có một người.
“Nếu nghĩ theo hướng này, có vẻ như Trường dân lập Tây Thành đáng sợ hơn một chút.” Trần Ca cầm điện thoại di động, giờ anh chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy.
Ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, màn hình điện thoại di động của Trần Ca đã tắt đột nhiên rung lên.
Anh nhìn xuống, thì ra là Hạc Sơn gọi.
“Không lẽ thằng nhóc này linh cảm được có cảnh tượng mới để chơi, gọi tới để đặt chỗ trước sao?” Trần Ca nhận cuộc gọi, đặt điện thoại bên tai: “Có chuyện gì à?”
“Đại ca, anh mau vào trang chủ chính thức của video ngắn xem kìa, có người muốn cướp công việc của anh!”
“Cướp công việc của tôi sao? Anh ta cũng chuẩn bị mở một ngôi nhà ma à?” Trần Ca mở video ngắn, còn chưa đăng nhập, đang đợi mở trang thì nhìn thấy một hình quảng cáo - Streamer Tần Quảng đưa bạn khám phá ngôi nhà ma thật!
Anh chạm vào màn hình, trong đó có giới thiệu chi tiết.
Tần Quảng là một streamer nổi tiếng trên bảng xếp hạng, trang cá nhân của anh ta có sáu trăm ngàn người theo dõi, thường đăng các đoạn video ngắn chủ yếu là làm trò, đôi khi cũng phát livestream ngoài trời. Trong cột ghi chú, người này đang làm việc ở một phòng làm việc nào đó mà tình cờ phòng làm việc đó là nơi đã lôi kéo Trần Ca trước khi anh đến nhà trọ Bình An.
Tiếp tục nhìn xuống, nội dung của quảng cáo là tối nay người này chuẩn bị thử thách ở một lĩnh vực hoàn toàn mới, phát trực tiếp livestream quá trình giải mã bí ẩn của một ngôi nhà ma.
Đúng ra là không có vấn đề gì nhưng khi Trần Ca nhìn kỹ nơi người này sẽ đến thì hơi không nói nên lời. Địa điểm livestream tối nay của Tần Quảng là nhà trọ Bình An ở ngoại ô phía tây.
“Đại ca, anh nhìn thấy chưa? Người này thấy anh là người mới, lần đầu phát livestream đã có gần mười ngàn người xem nên muốn ăn cắp thành tích của anh!” Hạc Sơn thấy bất bình thay Trần Ca.
“Không cần phải căng thẳng, có một số thứ không thể bắt chước được.” Trần Ca tưởng rằng Hạc Sơn muốn nói chuyện gì quan trọng, không ngờ là vì chuyện này, anh căn bản không để ý tới Tần Quảng, có thể nói Tần Quảng cũng không coi anh là một đối thủ cạnh tranh.
Giọng Hạc Sơn đầu bên kia nhanh hơn: “Anh ta có rất nhiều người hâm mộ, sau khi thành công ở lĩnh vực này, sợ anh ta sẽ nói rằng anh đang bắt chước theo!”
“Không sao đâu, đúng rồi, cậu có biết chút gì về bệnh tâm lý của thanh thiếu niên không? Tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi cậu.”
“Anh hai, đã là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng để hỏi cái này hả? Vả lại tôi là một bác sĩ pháp y, muốn hỏi các vấn đề tâm lý này thì anh nên tìm một bác sĩ tâm thần hoặc bác sĩ tư vấn tâm lý!”