Chương 806: “Cánh cửa" có thể tồn tại
“Trên giường có nhiều đồ như vậy, nếu buổi tối học sinh giường số 4 trở về thì sẽ ngủ ở đâu?" Trần Ca giống như đang lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ lại ngủ trên giường của người khác sao?”
Từ sau khi anh bước vào, học sinh ở phòng 413 không biết vô tình hay cố ý đều nhìn về phía anh, dù sao thì có một người mặc đồng phục lao động bước vào trong phòng, muốn không để ý đến cũng khó.
“Thầy là giáo viên của trường à?” Một học sinh cao gầy đang ngồi ở giường đối diện với giường số 4, cậu ta đeo cặp kính dày cộp, tướng mạo nhìn hơi hơi kỳ lạ: “Giường số 4 không có người ở, bọn em để đồ trên giường số 4 là một cách sử dụng không gian hợp lý.”
“Có cả ga trải giường lẫn chăn, em nói cái giường này không có người ở sao?” Trần Ca mỉm cười, híp mắt nhìn cậu học sinh cao gầy: “Chắc chỉ là em không nhìn thấy người đó thôi, buổi tối lúc ngủ thì chú ý một chút, đừng nằm nghiêng, cẩn thận phía sau có người khác nằm chung đấy.”
Trần Ca đứng cạnh giường số 4, dọn toàn bộ hành lý trên giường xuống đất: “Không thể tưởng tượng nổi, ngay cả giường của quỷ mà cũng dám chiếm.”
“Này! Đừng có động vào đồ đạc của bọn tôi!" Nam sinh xốc màn lại thò đầu ra.
“Thầy đang cứu mấy em đấy, cái giường này đã có chủ nhân, người đó vẫn luôn ở trong trường học này.” Trần Ca tìm được rất nhiều thứ ở phòng 413 khu dạy học phía Đông, anh cũng rất mong chờ với phòng 413 khu dạy học phía Tây này.
“Thầy cũng biết truyền thuyết về chiếc giường số 4 trong phòng ngủ 413 sao?” Nam sinh đeo kính căng cả cơ mặt: “Đó chỉ là thứ bọn em dùng để hù dọa Vương Nhất Thành thôi, thầy tưởng thật sao?”
“Thật hay giả, phải gặp thì mới biết.”
Sau khi dọn sạch giường, Trần Ca cởi vỏ gối và vỏ chăn ra, đảm bảo rằng không có thứ gì được giấu bên trong.
“Thầy nói giường số 4 có người ở, vậy sao thầy còn tùy tiện động vào đồ của người ta?” Cậu học sinh cao gầy đẩy kính xuống. Cậu ta không thích Trần Ca cho lắm, có thể là do Trần Ca nói giúp Vương Nhất Thành, đi ngược lại hẳn với bầu không khí trong phòng ngủ của bọn họ lúc trước.
“Thầy thì không có vấn đề gì, dù sao thầy cũng không sống trong phòng này. Chọc giận cậu ta, người đầu tiên cậu ta tìm đến chính là mấy em đó.” Cách nói chuyện của Trần Ca rất khác với nhà giáo nhân dân trong suy nghĩ của một số bạn học, tất nhiên bản thân anh cũng là một tên giả mạo, không cần quan tâm đến những thứ này.
Trần Ca nâng tấm đệm dưới giường lên, không buồn cãi nhau với người trong phòng nữa, tầm mắt dừng lại ở trên giường.
Có năm dấu tay đẫm máu còn sót lại trên thành giường dựa vào tường.
“Đây không phải cũng là trò chơi khăm của mấy cậu chứ?” Trần Ca dùng móng tay cạo cạo dấu tay dính máu, đưa lên chóp mũi ngửi, đây hẳn là một cục máu đông.
Tại sao trên giường số 4 lại có máu?
“Thầy ơi, đó là cái gì?” Bởi vì vết máu ở một vị trí khuất tầm nhìn nên Vương Nhất Thành cũng vừa mới nhìn thấy.
“Thuốc màu đỏ bị đông lại thôi, thầy đã học vẽ và khá quen với mùi này.” Trần Ca trừng mắt nhìn các học sinh khác trong phòng: “Có người muốn đùa dai một chút.”
Anh không tiếp tục dây dưa với chủ đề này nữa, lấy điện thoại di động của Lâm Tư Tư ra để chiếu sáng, nhìn xuống phía dưới ván giường.
Nó rất giống với một cảnh tượng nào đó ở khu dạy học phía Đông, có một thứ gì đó được viết phía dưới giường này.
Chữ nhỏ nắn nót, có lẽ người viết dùng dao găm khắc lên từng chút một.
“Tại sao mọi người lại không nói chuyện với tôi?”
“Tại sao mọi người lại coi thường tôi?”
“Tôi không nói dối bọn họ! Có ma thật mà! Tôi thật sự nhìn thấy ma trong nhà vệ sinh!”
“Ở đây nguy hiểm lắm! Tại sao mọi người không tin tôi!”
Trần Ca nhìn những dòng chữ này, cảm thấy hơi hơi quen mắt, anh tiếp tục nhìn xuống và thấy một cái tên lại càng quen thuộc hơn.
“Lâm Tư Tư tôi xin dùng mạng mình để thề, trong phòng vệ sinh thực sự có ma ám! Đó là sự thật, chúng nó đang nhìn tôi!”
“Tôi biết mọi người ghét tôi, muốn trêu đùa tôi, tôi rất hạnh phúc, tôi hiểu, nhưng trong phòng vệ sinh thực sự bị ma ám! Lần này tôi thực sự không có nói dối!”
Từng chữ trên ván giường đều được khắc rất mạnh tay, có vài chỗ ở giữa còn vương vết máu, có vẻ như người khắc đã vô tình cắt trúng tay.
“Những thứ này cũng do Lâm Tư Tư để lại sao? Nhưng mà miêu tả của cậu ta lại không giống miêu tả trong nhật ký ở trường ma lắm!”
Trần Ca nhạy bén phát hiện ra một vấn đề, trong quyển nhật ký nói Lâm Tư Tư rất nghịch ngợm và thích bày trò chọc phá người khác, cuối cùng cả lớp không thể chịu nổi và lừa cậu ta vào nhà vệ sinh, cùng nhau trêu đùa cậu ta, cuối cùng khiến cậu ta sợ đến chết.
Nhưng dòng chữ được khắc dưới tấm ván giường lại có một bí ẩn khác, có vẻ như Lâm Tư Tư thực sự không phải bị các bạn học dọa sợ chết khiếp mà thực sự đã nhìn thấy thứ gì đó trong nhà vệ sinh.
Suy nghĩ kỹ càng, đồng tử Trần Ca híp lại, hiện tại anh cũng không biết nên tin ai.
Chủ nhân của giường số 4 là Lâm Tư Tư, điều này không thể nghi ngờ được, cho dù đó là khu dạy học phía Đông hay khu dạy học phía Tây cũng đều là như thế.
“Nếu phòng ngủ này được khôi phục mọi thứ như trong trí nhớ, những chữ dưới ván giường có lẽ cũng là sự thật, nhưng Lâm Tư Tư là bị dọa sợ đến chết, làm sao có thể trở về để khắc chữ dưới giường được chứ?” Trần Ca nghĩ đến đây, đột nhiên ngây ngẩn cả người, anh nhìn mọi người trong phòng ngủ.
Cả phòng ngủ này chỉ có giường số 4 là không có người ở, giống như tình huống lúc đó.
Lâm Tư Tư bị dọa sợ đến chết, giường số 4 bị bỏ trống, trong phòng ngủ vẫn còn năm người khác sống.
Lâm Tư Tư biết nhà vệ sinh thực sự bị ma ám, vì vậy sau khi chết, cậu ta vẫn chạy về báo tin, để lại nhiều dấu vết khác nhau, nhưng không ai quan tâm.
“Chẳng trách cậu ta lại khắc những câu như vậy, cậu ta đã biến thành quỷ, người sống đương nhiên không nhìn thấy.”
Trần Ca không biết năm người trong phòng ngủ này có phải là năm người sống với Lâm Tư Tư ngay từ đầu hay không, nếu không phải thì chỉ có thể nói là bọn họ xui xẻo thôi.
Ở khu dạy học phía Đông, mỗi một người sống vừa mới vào trường đều được gọi là Lâm Tư Tư, cái tên này biểu thị sự không may và nguyền rủa, là mục tiêu của tất cả các lệ quỷ.
Nhưng nếu suy nghĩ theo một hướng khác, lệ quỷ cần một kẻ chết thay nếu muốn tốt nghiệp, nếu đứng ở góc độ lệ quỷ để cân nhắc, cái tên Lâm Tư Tư cũng tượng trưng cho hy vọng.
“Càng ngày càng thú vị, lời nguyền trong mắt người sống, niềm hy vọng trong mắt lệ quỷ, rốt cuộc Lâm Tư Tư đã làm được gì trong ngôi trường này?”
Trần Ca có thể chắc chắn rằng Lâm Tư Tư có mối liên hệ sâu sắc với ngôi trường này, ngay cả khi cậu ta không phải là chủ nhân của ngôi trường này, cậu ta chắc chắn cũng có quan hệ với chủ nhân của ngôi trường.
“Nếu có thể tìm được cậu ta, hoặc là tìm được "Lâm Tư Tư" trước đây thì tốt rồi.” Trần Ca tiếp tục quan sát, dòng chữ trên ván giường càng lúc càng được khắc sâu, tâm lý người khắc đang dần từ lo lắng chuyển sang tuyệt vọng.
“Tôi thật sự nhìn thấy ma, mấy cậu cứ tin tôi một lần, có được không?”
“Nghe giọng của tôi đi, tôi ở đây, tôi ở đây!”
“Được rồi, tôi không mong mấy cậu có thể tin tôi nữa, tôi chỉ mong mấy cậu có thể đừng bao giờ đi đến nhà vệ sinh trên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học! Nhớ nhé! Tuyệt đối không được vào đó!”
“Xong rồi, chúng nó đã chạy ra ngoài rồi...”
Thông điệp dưới ván giường đột ngột dừng lại ở đây, Trần Ca có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của người khắc chữ từ những con chữ đó.
“Nhà vệ sinh trên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học? Lâm Tư Tư bị giết ở đó sao?" Trần Ca đứng im tại chỗ, não nhanh chóng suy nghĩ.
Cảnh tượng trường ma là nhiệm vụ phức tạp nhất, lớn nhất và khó khăn nhất mà anh từng thực hiện, nhiều manh mối và bí ẩn đan xen vào nhau, giống như một màn sương mù không có điểm kết thúc.
Muốn biết rõ ràng tất cả mọi thứ là điều không thể, Trần Ca chỉ có thể bắt đầu từ điểm cơ bản nhất.
“Cửa không thể cứ đột nhiên xuất hiện, nhất định phải có người đẩy cửa. Giả sử người đẩy cửa là Lâm Tư Tư, nơi có khả năng xuất hiện cánh cửa cao nhất chính là nhà vệ sinh trên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học!”