Chương 847: Bí mật của bác sĩ
“Cơ thể của cậu không có vấn đề gì chứ?” Trần Ca vội vàng đỡ lấy cánh tay của Anh Bạch, đứa nhỏ kia vô thức lùi lại một bước, nhưng Trần Ca vẫn nắm được cánh tay của cô.
Cô không giãy dụa, lặng lẽ đứng bên cạnh Trần Ca như một con mèo con.
“Trước khi ông của cậu đến, tôi sẽ chăm sóc cho cậu.” Trần Ca sờ đầu cô gái, ngón tay lướt qua mái tóc đen của cô gái: “Tôi sẽ đưa cậu đi xem thế giới bên ngoài, lúc còn sống cậu đã không được hưởng chút hạnh phúc nào, ít nhất bây giờ tôi cũng sẽ giúp cậu trải nghiệm nhiệt độ của nhân gian sau khi chết.”
Cô gái không hiểu lời Trần Ca nói cho lắm, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, rụt rè hỏi: “Cậu... Cậu tên là gì? Cậu cũng là đứa trẻ do ông nhận nuôi sao?”
“Tôi là người được ông cậu ủy thác, tôi sẽ bảo vệ cậu, để cậu không bao giờ phải chịu tổn thương nữa.” Trần Ca xách ba lô lên, trước khi chuẩn bị rời đi, anh đưa mắt nhìn vào căn phòng sâu nhất trong phòng y tế.
Trong phòng y tế của Thông Linh Trong Trường Ma có tổng cộng bốn phòng, Anh Bạch và Diêm Phi nằm trong phòng thứ ba, bên trong cùng còn một phòng nữa.
“Anh Bạch và Diêm Phi đang ở trong tình trạng rất nghiêm trọng, thế mà vẫn không đủ tư cách để sống ở phòng trong cùng sao?” Trần Ca hơi hơi tò mò, ngồi xổm trước mặt Anh Bạch: “Cậu có biết ai đang ở phòng cuối cùng không?”
“Chỉ những học sinh và giáo viên bị thương nặng hoặc hoàn toàn suy sụp và bị điên mới được đưa vào trong đó.” Đôi mắt Anh Bạch mở to, như thể sợ hãi căn phòng thứ tư đó, khi nói chuyện, cơ thể vô thức tránh xa căn phòng đó: “Đã có rất nhiều người đi vào căn phòng đó, nhưng lại ít khi thấy người đi ra, có lẽ còn có những cửa ra vào khác.”
“Phòng y tế này chỉ có một lối vào.” Trần Ca đưa Anh Bạch ra phía sau lưng, nhấn công tắc máy cát sét mini, lặng lẽ đi đến cửa phòng thứ tư.
Người phụ trách phòng y tế là một áo đỏ, Trần Ca đã từng gặp hắn ta, hình như chiếc áo blouse trắng đối phương mặc bên ngoài chỉ để ngụy trang.
Trần Ca nắm lấy tay nắm cửa rồi từ từ xoay, anh phát hiện cửa phòng không khóa, vì vậy anh đẩy cánh cửa ra thành một khe nhỏ.
Máu rỉ ra từ khe cửa, khi cánh cửa được đẩy ra hoàn toàn, Trần Ca hơi nheo mắt lại và vô thức đứng chắn trước người mấy học sinh.
Phòng bệnh thứ tư vốn không hề được chuẩn bị cho bệnh nhân, bên trong không có giường hay thiết bị y tế nào cả, chỉ có những tấm gương đầy vết nứt.
Trước tất cả các tấm gương đều treo một cái áo blouse trắng thấm đẫm máu tươi, những chiếc áo blouse trắng này có cùng kích cỡ, có lẽ thuộc về cùng một người.
Trần Ca che mũi miệng lại, cẩn thận bước vào căn phòng thứ tư.
Cảm giác ấm áp và ẩm ướt truyền đến tử mỗi tấc da thịt. Khoảnh khắc Trần Ca bước vào căn phòng này, giống như đang chìm trong biển máu, mùi máu tanh nồng nặc xông ra khiến anh gần như không thể hít thở.
“Tại sao lại có một căn phòng như vậy trong phòng y tế chứ, mình đã từng nhìn thấy những tấm gương đó trong trường học mà họa sĩ phục dựng.” Trần Ca dừng lại trước tấm gương gần anh nhất, anh vén chiếc áo blouse trắng che tấm gương lên, toàn bộ mặt gương hoàn toàn là màu đỏ như máu, tràn đầy vết nứt.
“Nó giống hệt như tấm gương mà mình nhìn thấy trong phòng sửa chữa ở khu nhà ở dành cho công nhân viên chức ở khu dạy học phía Đông.” Đầu ngón tay xẹt qua mặt gương, vết nứt suýt chút nữa cắt đứt ngón tay của Trần Ca: “Mình đang đứng trước gương, nhưng gương không thể phản chiếu mình, chỉ có một màu đỏ như máu...”
Anh đang định đi đến chiếc gương tiếp theo thì chợt nghe thấy một giọng nói bên tai.
“Giúp tôi... Đừng đi... Cứu tôi với...”
Trần Ca dừng bước lại, xác nhận nhiều lần và phát hiện ra giọng nói đó phát ra từ trong gương.
“Có người bị nhốt trong gương sao?” Đồng tử híp lại, Trần Ca nhìn vào chiếc gương đẫm máu đầy vết nứt.
“Giúp tôi với... Ở đây tối quá, tôi không nhìn thấy gì cả, đừng đóng rèm lại, có thể giúp tôi được không?” Giọng nói trở nên rõ ràng hơn, như thể lúc này đang có người đứng ở sát mép gương.
“Tôi có thể giúp anh như thế nào?” Trần Ca lùi lại một bước, trong lòng anh rất rõ ràng, trên mảnh đất tuyệt vọng ở phía sau cánh cửa này, không có một chút cảm xúc đồng tình cùng thương hại nào tồn tại, ý tốt không được đền đáp là chuyện bình thường.
“Có một mảnh vỡ ở góc trên bên trái của tấm gương bị đặt sai vị trí, cậu hãy tìm nó, sau đó đặt nó lại đúng vị trí của nó như tôi nói, lúc đó cậu có thể nhìn thấy tôi.”
“Đơn giản như vậy thôi sao?” Trần Ca tiến lên, vừa định đến gần gương, anh đột nhiên dừng lại: “Tôi có thể giúp anh, nhưng làm vậy thì tôi có ích gì?”
“Cậu muốn cái gì? Tôi có thể cho cậu tất cả những gì tôi có!”
“Như vậy đi, để tôi hỏi anh vài câu, nếu như câu trả lời của anh làm tôi hài lòng thì tôi sẽ giúp anh.” Trần Ca chỉ vào những chiếc áo blouse trắng kia: “Anh biết bao nhiêu về bác sĩ trong phòng y tế này? Tên đó trông hơi đáng sợ.”
“Tôi mới là bác sĩ trong phòng y tế, con quái vật đó đã nhốt tôi vào trong gương!” Máu tươi rỉ ra từ vết nứt trên gương, người đàn ông phản ứng rất mạnh, cảm xúc hơi hơi bất thường: “Hắn ta vốn không phải người trong trường chúng ta, hắn ta là một người ngoài!”
“Người ngoài?”
“Cứu tôi ra ngoài đi, nhanh lên! Hắn ta sắp trở lại rồi! Tôi muốn nói những điều này cho Hiệu trưởng biết!" Vết máu trên gương càng ngày càng nhiều, từng vết nứt đều đang run rẩy.
“Anh nói hắn ta là người ngoài, anh có bằng chứng gì không?”
“Hắn ta chạy ra khỏi một bệnh viện có tên là "Tâm" gì đó, tôi không biết hắn ta là bác sĩ hay là bệnh nhân, nhưng tôi chắc chắn hắn ta bị điên rồi! Hắn ta đang thử một cái gì đó ở đây, tất cả các giáo viên đều bị hắn ta lừa!”
Thông tin được tiết lộ bởi giọng nói trong gương đã thu hút sự chú ý của Trần Ca, anh tình cờ biết được một bệnh viện có từ "Tâm" trong tên của nó, chính là cảnh tượng bốn sao trong chiếc điện thoại di động màu đen: Bệnh Viện Bị Nguyền Rủa.
“Càng ngày càng thú vị.” Trần Ca nhớ lại rất nhiều chi tiết, khi anh đang thực hiện nhiệm vụ ở trấn Lệ Loan, manh mối liên quan đến Bệnh Viện Bị Nguyền Rủa này cũng xuất hiện, các nữ bệnh nhân mặc áo của bệnh viện đi trên xe tang để đến trấn Lệ Loan, bệnh viện tư nhân ở trấn Lệ Loan cũng chính là nơi che giấu những bệnh nhân trốn khỏi Bệnh Viện Bị Nguyền Rủa đó.
Trần Ca nhớ rất rõ tình hình lúc đó, nguồn gốc của tất cả các căn bệnh là một cậu bé, chiếc áo bệnh viện mà cậu bé mặc trên người cũng có chữ "Tâm", sau đó, cậu bé đã bị đôi giày cao gót màu đỏ mang đi.
“Chỗ nào cũng thấy dính dáng đến bệnh viện này, bọn họ đang muốn làm gì vậy?” Khi Trần Ca suy nghĩ, người đàn ông trong gương không ngừng kêu khóc: “Tôi tạm thời tin tưởng anh, bác sĩ là người ngoài giả mạo, vậy tại sao hắn ta lại đặt nhiều gương như vậy ở trong phòng bệnh chứ? Ý nghĩa của những tấm gương trong Thông Linh Trong Trường Ma là gì?”
“Mỗi tấm gương đều là người sống, cứu tôi với, thả tôi ra ngoài đi! Sắp không kịp rồi! Hắn ta sắp trở về rồi! Sau khi thả tôi ra, tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho cậu nghe!" Giọng nói trong gương càng ngày càng gấp gáp nhưng Trần Ca cũng không vội, bác sĩ trở lại thì cùng lắm là bắt bác sĩ luôn.
Trên thực tế, khi nhìn thấy bác sĩ, Trần Ca đã có ý đồ với đối phương, nếu không phải bác sĩ chạy nhanh thì có lẽ bây giờ sẽ là một tình huống khác rồi.
“Tôi có thể cứu anh, hy vọng anh không nói dối tôi.” Hai mắt Trần Ca nhìn chằm chằm vào vào gương, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ.
Trần Ca đi đến trước gương, nhìn về phía góc trên bên trái: “Là mảnh vỡ nào?”
“Nó ở phía trên bên trái, cậu lại gần một chút, tìm kỹ xem.” Giọng nói trong gương không ngừng thúc giục Trần Ca lại gần.
“Có rất nhiều mảnh vỡ, anh đang nói về cái nào?”
“Một mảnh rất nhỏ, cậu tới gần một chút nữa.”
“Được.” Trần Ca tiến lên thêm một bước, gần như dán sát người vào gương: “Là chỗ này sao?”
“Đúng, nó ở đây, chính là trong chỗ này!" Giọng nói trong gương đột nhiên to hơn, một bàn tay đầy vết sẹo vươn ra từ trong gương, nắm lấy cánh tay Trần Ca: “Cậu chính là một mảnh còn thiếu đó, vào đi! Thay tôi...”
Con quái vật trong gương nói được một nửa, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, khi hắn ta dùng lực định kéo Trần Ca vào trong gương thì lại phát hiện Trần Ca vẫn đứng im bất động.
Điều khiến hắn ta kinh hãi hơn nữa là, hắn ta phát hiện ra tay mình cũng không thể kéo lại được!
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn đổi một cách khác để cứu anh ra thôi.” Trần Ca lùi lại: “Hứa Âm, kéo hắn ta ra ngoài cho tôi.”
Lúc này con quái vật trong gương mới nhìn thấy cánh tay của mình đã nắm lấy tay của một người khác.
Người đó mặc áo đỏ, luôn đứng bên cạnh Trần Ca, một tấc cũng không rời.
“Chờ đã! Nếu không tìm được người thay thế, tôi sẽ...” Hắn ta còn chưa kịp nói những lời tiếp theo, Hứa Âm đã nắm tay kéo hắn ta ra khỏi tấm gương vỡ vụn.
Những vết nứt trên gương giống như những lưỡi dao, khi con quái vật trong gương bị kéo ra khỏi mặt gương, cơ thể của nó bị cắt thành nhiều mảnh, biến thành máu tươi, nhuộm đỏ mặt gương hơn.
Cuối cùng, Hứa Âm chỉ rút được năm ngón tay ra khỏi gương, nhưng Trần Ca cũng không phải hoàn toàn không phát hiện được gì, anh nhìn thấy con quái vật trong gương mặc một chiếc áo blouse màu trắng, có lẽ đối phương không nói dối, hắn ta cũng là bác sĩ trong phòng y tế.
“Tôi không muốn làm tổn thương anh, nhưng anh lại cứ kiếm chuyện, tôi cũng rất đau lòng khi biến anh thành như vậy, nhưng may mà...” Trần Ca liếc nhìn xung quanh: “Ở đây còn có những tấm gương khác nữa.”