Chương 882: Vận mệnh là màu gì
Đôi mắt màu máu treo ở trên trường ma từ từ tách ra từ giữa, hóa thành một tấm gương cực lớn bao phủ toàn bộ trường ma.
Trong gương đỏ như máu, mặt gương chính là thế giới màu máu sau cánh cửa, bên phía kia mặt gương là trường học hư cấu do họa sĩ tạo nên.
“Trường học này được họa sĩ xây dựng dựa trên những ký ức còn sót lại của học sinh, khi ý chí của trường bị hư hại nghiêm trọng, trường học mà anh ta bỏ nhiều công sức xây dựng lên đương nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Trần Ca ngẩng đầu lên và nhìn vào tấm gương trên bầu trời, cô gái ngồi trên mái nhà của tòa nhà thí nghiệm qua tấm gương cũng làm như vậy.
“Thường Văn Vũ?”
Một cái tên xẹt ngang qua đầu Trần Ca, cô gái đó hoàn toàn khác với những gì Trần Ca tưởng tượng.
Trong những đoạn phim của Thường Cô, Thường Văn Vũ có rất nhiều tính cách, nhưng nhìn chung là một cô gái trầm tính và đáng yêu.
Đây cũng là bộ dạng Thường Văn Vũ trong suy nghĩ của Thường Cô, mà người anh này cũng thực sự hiểu em gái của mình, cho nên dưới nhiều nguyên nhân khác nhau, đã khiến Trần Ca bị lừa.
Thường Văn Vũ thực sự là một cô gái khiến người ta vừa liếc mắt nhìn thì đã không muốn lại gần, mắt trái bị lôi ra, chỉ còn lại một cái lỗ đen nhánh, ngọn lửa trong mắt phải như muốn bùng cháy, ẩn chứa một loại điên cuồng bị đè nén đến cực hạn, "người" như vậy dù có làm chuyện gì đi chăng nữa thì trên đời này cũng không có gì có thể kìm hãm được họ, thậm chí đến cả bản thân họ cũng không thể kiểm soát được bản thân.
So sánh ra thì, họa sĩ ở một thái cực hoàn toàn khác, anh ta không nói lời nào, lặng yên như biển chết.
Cho dù bảng vẽ bị hỏng, cho dù ngôi trường mà anh ta dày công xây dựng bị sụp đổ, cho dù ý chí của trường bị tổn hại nghiêm trọng thì biểu cảm của anh ta từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi.
Họa sĩ và Thường Văn Vũ là hai thái cực, ý chí của trường ma có vấn đề lớn, khi toàn bộ trường ma bại lộ trước mặt thành phố màu đỏ thì hai người đó, một người cúi đầu nhìn xuống bảng vẽ của mình, dường như đang nhớ lại mình sử dụng bảng vẽ này để vẽ cái gì, người còn lại đang ngồi ở rìa của tòa nhà và nhìn lên bầu trời ở phía bên kia của tấm gương, như thể thưởng thức cảnh hỗn loạn hiếm có này.
“Hai kẻ điên.” Ánh mắt của Trần Ca chuyển từ nữ sinh sang nam sinh, giờ anh có thể chắc chắn rằng, giữa họa sĩ và Phạm Úc chắc chắn còn tồn tại một mối liên hệ nào đó.
Họ có khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng thân hình hơi khác nhau, có lẽ là bởi vì tự ti, cho nên Phạm Úc vẫn luôn cúi đầu, đi thì lưng hơi còng xuống, còn họa sĩ thì trông bình thường hơn.
“Tôi tận mắt nhìn thấy Phạm Úc ở ngoài cửa, đưa cậu ấy đi ăn và vẽ tranh, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.” Trần Ca không thể rời mắt khỏi họa sĩ, anh thực sự không thể hiểu nổi, Phạm Úc ở ngoài cửa vẫn còn sống, tại sao lại có một "Phạm Úc" nữa ở thế giới đằng sau cánh cửa chứ, hơn nữa hai người này có tính cách hoàn toàn khác nhau, năng lực của họ cũng khác nhau một trời một vực.
“Thực sự là đứa nhỏ đó.” Hiệu trưởng cũng nhận ra Phạm Úc, trên mặt ngoại trừ kinh ngạc, còn lộ ra một chút áy náy.
“Hiệu trưởng, ông có chắc rằng việc Phạm Úc bị bắt nạt ở trường không liên quan gì đến ông không?” Trần Ca kéo Hiệu trưởng về phía mình.
“Tôi là Hiệu trưởng của Trường Trung học Mộ Dương, mọi chuyện xảy ra trong trường dù lớn dù nhỏ đều có liên quan đến tôi, làm sao tôi có thể không có chút trách nhiệm nào trong việc cậu bé bị bắt nạt được chứ?" Hiệu trưởng không hiểu lời của Trần Ca.
“Ý của tôi là, ông có làm điều gì trực tiếp hoặc gián tiếp làm tổn thương cậu ấy không, chẳng hạn, cậu ấy đã từng nhờ ông giúp đỡ, nhưng ông quá bận rộn nên không để ý đến...”
“Nếu cậu bé cầu cứu, bi kịch này sẽ không xảy ra.” Hiệu trưởng cũng nhìn về phía Phạm Úc: “Nó là một cậu bé tốt.”
“Nếu việc Phạm Úc bị bắt nạt không liên quan gì đến ông, vậy thì kế hoạch của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng.” Ánh mắt của Trần Ca kiên định: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp ông trở thành Hiệu trưởng của trường ma và thống trị ý chí của trường ma. Tình huống ở đây thì ông cũng thấy rồi đấy, không ai trong số họ có thể mang lại sự cứu rỗi và giải thoát cho lũ trẻ, chỉ có ông mới có thể.”
“Tôi không làm được, mỗi đứa trẻ đều có nỗi ám ảnh của riêng mình, để thoát khỏi nó là quá khó.”
“Ít nhất ông cũng sẽ không để bọn họ đi lạc đường và chịu thêm tổn thương.” Trần Ca nghiêm túc nói: “Không có người nào thích hợp hơn ông đâu, Hiệu trưởng, ông có thể coi đây là Trường Trung học Mộ Dương thứ hai.”
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Trên mặt Hiệu trưởng nở nụ cười khổ, ông chỉ là một nửa áo đỏ thôi, mà đối thủ của ông đầu là áo đỏ hàng đầu.
“Trong phòng vẽ có mười ba bức tranh, đại diện cho mười ba người đủ tư cách làm người đẩy cửa, hầu hết bọn họ đều không quan tâm đến chuyện đó, chúng ta chỉ cần chú ý tới họa sĩ và Thường Văn Vũ là được.” Trần Ca đã bắt đầu thực hiện kế hoạch từ khi bước vào trường ma, bây giờ là thời điểm quan trọng nhất cho kế hoạch của anh.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Hiệu trưởng có chút căng thẳng.
“Chúng ta hãy tìm một nơi an toàn để ở trước đã, Thường Văn Vũ dám tính kế lên ý chí của trường ma, rất có thể cô ta đã đạt được thỏa thuận với một con quái vật nào đó ở trong thành phố màu đỏ, ngôi trường ma này sắp hỗn loạn, chúng ta phải tiết kiệm sức lực của mình.” Trần Ca để những học sinh đi theo họ ở lại với nhau, bọn họ đi dọc hành lang để tìm một nơi an toàn.
Màn sương mù màu máu tràn qua trường học ma, tấm gương trên đầu bao phủ trường học, nó chỉ có thể miễn cưỡng không cho những con quái vật trong thành phố màu đỏ tiến vào.
Tuy nhiên, tấm gương màu máu này được tạo nên từ ý chí của vô số học sinh, khi ý chí bị đánh gục thì sự sụp đổ hoàn toàn chỉ là chuyện nhất thời mà thôi.
Trong trường học phía bên kia tấm gương, ngày càng nhiều học sinh nhớ lại những ký ức đã mất của mình, những cảm xúc tiêu cực khác nhau bắt đầu tràn về, những dấu tay đẫm máu bắt đầu xuất hiện trên vách tường trong trường học, đủ thứ kinh dị và quái đản bắt đầu xảy ra.
“Đây mới là dáng vẻ thực sự của họ, có vô số nỗi đau và sự tuyệt vọng đằng sau mỗi ký ức đẹp đẽ, vận mệnh chính là công bằng và tàn nhẫn như vậy đấy.” Thường Văn Vũ rung chân, cô ta vui vẻ nhìn mọi thứ.
“Vận mệnh?” Họa sĩ chậm rãi ngẩng đầu, môi khẽ mấp máy, nói vài câu: “Cô có biết vận mệnh màu gì không?”
“Không biết, chắc là màu đỏ đi, tôi thích màu đỏ.” Thường Văn Vũ quay đầu nhìn lại họa sĩ, nếu chỉ nghe giọng điệu nói chuyện của hai người, người không biết còn tưởng rằng họ là bạn thân.
“Vận mệnh là màu trắng, cô lấy loại sơn gì vẽ lên nó, thì nó sẽ biến thành màu như vậy.” Giọng họa sĩ có thể khiến người ta bình tĩnh lại.
“Cho nên anh mới dùng ý chí của trường ma để xáo trộn ký ức riêng tư của họ? Chỉ lưu giữ những khoảnh khắc đẹp đẽ cho họ? Làm sao anh biết đây là thứ họ muốn? Anh có tư cách gì để bóp méo những thứ quý giá nhất của người khác chứ?" Trí nhớ của Thường Văn Vũ dường như cũng bị họa sĩ động vào, đây chính là một trong những nguyên nhân dẫn đến xung đột của bọn họ: “Đừng tưởng rằng bản thân được ý chí của trường ma công nhận nhất, thì anh có thể coi mình là ông trời của ngôi trường này!”
Đối mặt với câu hỏi của Thường Văn Vũ, họa sĩ không hề phản bác, anh ta chỉ cúi đầu nhặt tấm bảng vẽ đã hỏng lên: “Trong thế giới phía sau cánh cửa thì làm gì có ông trời nào chứ? Cho dù có, cũng chỉ là ma quỷ thỉnh thoảng tỏ ra nhân từ mà thôi.”
Khi anh ta nói xong lời cuối cùng, một mùi máu tanh nồng từ đâu đó trên bảng vẽ tỏa ra.