Hệ thống nhà ma

Chương 891: Máu đen

Chương 891: Máu đen

Trong Thông Linh Trong Trường Ma này, mỗi người đều có một bóng ma trong tim và đưa ra những lựa chọn khác nhau cho mục tiêu và sở thích của riêng mình.
Tai họa ập đến, Thường Văn Vũ đã biến mất, họa sĩ và những con quỷ trong thành phố màu đỏ đánh nhau đổ máu, áo đỏ cấp cao nhất không có đủ tinh thần và thể lực đi quan tâm đến người khác, chính vậy đã cho Trần Ca một cơ hội.
Nhưng khi cơ hội đến đồng thời vẫn tiềm ẩn rất nhiều nguy cơ.
Anh Hồng cùng Hứa Âm đều cảm thấy có điều gì đó đang thức tỉnh trong thành phố màu đỏ, nếu họ không thể rời đi trong thời gian ngắn, đợi đến khi càng có nhiều quái vật trong thành phố màu đỏ xuất hiện ở đây, thì đến lúc đó Thông Linh Trong Trường Ma sẽ bị phong tỏa và xung quanh đầy quái vật, cái giếng đó cũng có khả năng sẽ bị phát hiện.
“Nhanh lên!”
Để đến được phía Bắc của ngôi trường ma, nhất định phải đi qua trung tâm trường ma, các giáo viên và quản lý của toàn bộ ngôi trường đều tập trung ở đó, bao gồm cả chủ nhiệm Lôi, người đã có duyên gặp được Trần Ca mấy lần trước đây.
“Mọi người không nên hoảng sợ! Hãy ở trong phòng học của riêng mình!" Chủ nhiệm Lôi và một số giáo viên khác hầu như không giữ được trật tự, nên họ thực sự rất vui khi thấy Trần Ca đi đến, trong tình hình hỗn loạn này, những người có thực lực mạnh sẽ càng được hoan nghênh: “Mấy người cũng tới rồi! Những phòng học ở phía Tây này giao cho mấy người, mọi người cùng nhau chiến đấu, nhất định có thể sống sót...”
Thầy giáo còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy Trần Ca và một vài áo đỏ khác đi ngang qua mình và đi thẳng về phía Bắc của trường ma.
“Này! Cậu đi đâu vậy? Đừng lãng phí sức lực một cách mù quáng! Dựa vào chính trường học để phòng thủ mới là biện pháp tốt nhất!" Chủ nhiệm Lôi nghiêm giọng, mặc dù trong lòng ông ta cũng không ưa Trần Ca lắm, nhưng lúc này ông ta nói điều này cũng là vì lợi ích của Trần Ca mà thôi.
“Tôi muốn đi cứu người!” Ánh mắt Trần Ca quét qua đám trẻ trong lớp: “Các bạn của tôi bị kẹt ở phía Bắc, tôi không thể nhìn chúng bị sương máu nuốt chửng!”
“Cậu điên à? Hiện tại đi ngang qua trường học không biết sẽ gặp phải bao nhiêu con quái vật, cho dù trong số mấy người có cả áo đỏ thì cũng sẽ bị chúng tấn công, mấy người đó chẳng sợ áo đỏ chút nào!" Mấy thầy cô giáo bên cạnh chủ nhiệm Lôi cố gắng khuyên can, bọn họ không muốn Trần Ca bỏ đi, dưới cái nhìn của bọn họ, làm như vậy là rất mạo hiểm và hoàn toàn không cần thiết.
“Tôi biết điều đó rất nguy hiểm.” Trần Ca liếc nhìn khắp lớp học, những đứa trẻ bên trong cũng đang nhìn mình, tất cả đều tò mò đến tột cùng là một người như thế nào, duới tình huống như thế này mà vẫn đi ra ngoài cứu người: “Nhưng đây cũng chính là điều khiến tôi khác với mấy người.”
Sau khi nói xong, Trần Ca cũng không dừng lại: “Người nào bằng lòng đi thì theo tôi, người không bằng lòng đi thì tôi cũng không ép, trước tiên cứ ở lại đây tị nạn, đợi lát nữa chúng ta sẽ gặp lại ở trong trường.”
Sau khi để lại một số học sinh rất yếu, tốc độ của đội Trần Ca đã tăng lên đáng kể.
Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt của mấy giáo viên khá phức tạp.
“Lo lắng làm gì? Bây giờ mấy cô cậu còn thời gian để ngây ngô sao?" Chủ nhiệm Lôi hét vào mặt các giáo viên, sau đó bắt đầu gia cố cửa ra vào và cửa sổ của lớp học.
Sóng máu đột kích, không ai có thể may mắn tránh khỏi, ai cũng đều là con thuyền đơn độc có thể chìm bất cứ lúc nào, tự bảo vệ mình cũng không phải là chuyện gì quá mất mặt.
Đi ngang qua trường học khó khăn hơn Trần Ca dự đoán rất nhiều, tầm nhìn trong sương mù rất thấp, vì nhiều lý do khác nhau mà lối đi bên trong trường ma dường như đã thay đổi.
Khi đứng ở trên bãi tập nhìn ra thì Trường Trung học Mộ Dương ở rất gần với phía Bắc, nhưng thực tế nếu muốn qua đó là cả một chặng đường khá dài
Tất cả áo đỏ đều cả người nhuốm máu, nhưng tình hình vẫn trong giới hạn có thể chấp nhận được, sau khi máu chảy, một số nhân viên của nhà mà lại trở nên mạnh mẽ hơn, đặc biệt là Bạch Thu Lâm cùng Mùi Hôi Thối.
Bạch Thu Lâm đã nuốt chửng trái tim của Hùng Thanh, ngay cả khi anh ta trở thành áo đỏ, sức mạnh của anh ta cũng sẽ yếu hơn so với Hứa Âm - người đã tự tìm thấy trái tim của mình, nhưng sau khi trải qua việc chém giết không ngừng, hiện tại anh ta đã thay da đổi thịt.
Từ thị trấn Lệ Loan đến Thông Linh Trong Trường Ma, Trần Ca đã cho anh ta đủ cơ hội để rèn luyện sức lực, lão Bạch đã không còn là con bạc của trước đây nữa rồi.
Điều khiến cho Trần Ca cảm thấy ngạc nhiên chính là Mùi Hôi Thối, đứa trẻ này từ sau khi tìm thấy cơ thể áo đỏ của mình, cậu ta đã thể hiện một mặt đáng sợ, khả năng của cậu ta liên quan đến mùi hôi thối.
Không cần Trần Ca nhắc nhở, đứa trẻ đứng một mình ở cuối hàng, tất cả lệ quỷ và quái vật đánh lén từ phía sau đều bị nó chặn lại, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cậu ta có vẻ rất thoải mái.
Mùi Hôi Thối vẫn giữ nguyên ký ức của mình khi ở trong nhà ma, cậu ta vẫn rất thân thiện với và các nhân viên khác trong nhà ma, nhưng ngược lại thì cậu ta lại khá chán ghét dân bản địa trong trường học, có vẻ như là do cậu ta đa gặp phải điều gì đó không tốt lắm ở trong trường ma.
Có áo đỏ mở đường, Trần Ca và những người khác đi rất nhanh, sau khi đi lòng vòng một lúc đã thành công tới phía Bắc của trường ma.
Tại đây họ cũng nhìn thấy một loại quái vật khác trong màn sương máu.
Nó bò ở trên hành lang, khắp người đều là miệng, điều kinh tởm hơn là trong mỗi miệng của con quái vật này đều là răng người, dày đặc, trông rất đáng sợ.
“Đây là thứ gì vậy?”
Không ai trong số họ từng nhìn thấy nó, con quái vật trước mặt giống như những con quái vật trong cơn ác mộng của những đứa trẻ, cơ thể nó vặn vẹo và biến dạng, nó cũng có chút dáng vẻ của con người, nhưng hoàn toàn không thể liên tưởng nó với người.
“Giết nó nếu như nó dám cản đường.” Trần Ca hiện tại tràn đầy tự tin, chỉ cần không phải áo đỏ hàng đầu, anh cũng không quan tâm lắm.
Hứa Âm, nữ quỷ không đầu cùng Anh Hồng đi tuốt ở phía trước, ba áo đỏ đồng thời ra tay, mạnh mẽ nghiền nát con quái vật đó cho đến chết.
Số phận của nó vô cùng thê thảm, một số áo đỏ đã rất cẩn thận vì họ chưa bao giờ nhìn thấy một con quái vật như vậy, họ xé nó thành nhiều mảnh, và cuối cùng dùng tơ máu xuyên qua từng mảnh cơ thể của nó.
Sau khi con quái vật chết, cơ thể nó biến thành những mạch máu khô héo, điều đáng chú ý là ngay cả khi nó đã chết, tim của nó vẫn đập như cũ.
Trái tim đó nhỏ hơn nhiều so với trái tim của người sống, trên đó có vẽ những họa tiết kỳ lạ.
Hứa Âm gỡ trái tim ra và đưa cho Trần Ca, như thể trái tim này rất có ích đối với lệ quỷ.
Nhìn thấy mấy áo đỏ đều lộ ra ánh mắt khao khát, Trần Ca nghĩ ngợi một chút, liền trả lại trái tim này cho Hứa Âm: “Là của anh, lần sau nếu gặp con quái vật tương tự, mấy người có thể tự mình bàn bạc rồi phân bổ chúng.”
Hứa Âm cầm trái tim có phần dị dạng, trong mắt lóe lên một tia phấn khích, ngón tay nhợt nhạt bóc trái tim ra, bên trong chảy ra một giọt máu đỏ đen còn chưa đông lại.
Sau khi hấp thụ giọt máu này, vết thương trên người Hứa Âm bắt đầu lành lại, thân thể rắn chắc và đáng sợ hơn.
Nhìn thấy giọt máu đen đó, Trần Ca mơ hồ cảm thấy rất quen thuộc, dường như anh đã từng nhìn thấy nó một lần trong tòa nhà của Hiệp hội kể chuyện lạ, nó được cất trong một chiếc hộp gỗ, lúc đó nó đã bị Trương Nhã mang đi.
Sau khi nuốt giọt máu đen, Trương Nhã còn ngủ say một đoạn thời gian.
“Hiệp hội kể chuyện lạ đã từng săn những con quái vật như vậy sao? Bọn họ cũng đã từng đi vào thành phố màu đỏ này sao?" Với tư cách là thành viên duy nhất còn sống sót tính đến hiện tại của Hiệp hội kể chuyện lạ, Trần Ca vẫn còn rất nhiều điều chưa hiểu ra, những bí mật này chắc hẳn đều nằm trong tâm trí của bác sĩ Cao, những đáng tiếc là bác sĩ Cao đã điên rồi, không biết khi nào ông ta mới tỉnh táo lại.
“Mình vẫn còn cơ hội đi đến hang ổ của Hiệp hội kể chuyện lạ, trước đây mình không có nhiều kiến thức, rất có thể đã bỏ lỡ một số điều tốt nào đó.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất