Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện Mạnh Nhất

Chương 1169 - Kiếm các quan môn (2)

Chương 1169 - Kiếm các quan môn (2)
Thanh Thành kiếm phái dĩ nhiên cũng không cần nói. Đa số họ bị Tô Tín đánh cho tàn phế trong Cửu Trọng Kiếm Các, thậm chí ngay cả tư cách tiến vào trong trung cung cũng không có. Chỉ có thể ở mò được ít đồ linh tinh rời rạc trong tám Kiếm Các còn lại. Quan trọng nhất chính là Sầm Vệ Trang bị giết! Chuyện này chính là đả thương đến nguyên khí của kiếm phái Thanh Thành.
Mà Bạch Liên Giáo cũng như vậy, Hắc Liên Thánh sứ bị giết. Bọn họ lại đắc tội với Thiên Đình. Sau cùng, bạch ngọc thạch bản lại bị Tô Tín cướp đi mất. Bạch Liên Giáo bọn họ lần này chắc chắn là thiệt thòi lớn rồi.
Thiên Đình mặc dù không có tổn thất về nhân thủ nhưng người của Thiên Đình cũng chẳng lấy làm gì vui vẻ.
Thiên Đình có năm chiếc chìa khóa, vốn nên liên thủ tìm kiếm với Địa Phủ, cuối cùng đồ vật có được cũng là do Thiên Đình bọn họ nắm phần ngon.
Kết quả Bạch Liên Giáo làm ra trò như vậy khiến cho người của Ngũ Phái Trì Kiếm xen vào, cuối cùng biến thành một trận hỗn chiến. Hơn nữa, còn phá hủy chìa khóa của Cửu Trọng Kiếm Các, biến Cửu Trọng Kiếm Các thành thứ chỉ dùng được một lần. Hành vi này khiến Thiên Đình hận đến mức nghiến răng trèo trẹo.
Người của Tam phái phẫn nộ dẫn người của mình rời đi. Tô Tín gửi cho người của Địa Phủ một cái tin. Mạnh Bà cùng Tần Quảng Vương Diệt lập tức dẫn người đến.
Đến chỗ mà Tô Tín ẩn náy, Mạnh Bà đi một vòng quanh người Tô Tín, nhìn từ trên xuống dưới dò xét. Mãi cho đến khi Tô Tín bị nhìn chằm chằm đến nổi cả da gà, Mạnh Bà mới nói: “Chà chà, không ngờ đấy, nhóc con ngươi lại có thực lực như vậy, giết được hai vị cảnh Dương Thành! Lúc bà cô đây ở đỉnh cao cũng không được thế! Không ngờ hôm nay lại thấy ngươi làm được! Danh tiếng ở Cửu Trọng Kiếm Các lần này ngươi là lớn nhất rồi.”
Tô Tín cười khan ha ha hai tiếng, không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn.
Dù sao thực lực của hắn thể hiện ở chỗ này, tất cả mọi người cũng đều thấy được, bất kể là kiêu ngạo hay là khiêm tốn, cũng không có ý gì.
Ánh mắt những thành viên Địa Phủ khác nhìn về phía Tô Tín cũng rất phức tạp, có kinh ngạc cũng có khen ngợi, nhưng không hề có ai đố kị.
Có thể được chọn trở thành một thành viên chính thức của Địa Phủ thì hoặc phải tinh thông, là bậc thầy trong một lĩnh vực nào đó, hoặc phải có thiên tư cực cao, là kiểu người kinh tài tuyệt diễm.
Những người này lang bạt không biết bao năm trên giang hồ, kinh qua chém giết, đã sớm đem lòng đố kị, uất hận bỏ đi từ lâu. Với bọn họ mà nói, có lúc, lợi ích so với những tâm tình tẻ nhạt này còn hữu dụng hơn.
Tô Tín là người Địa Phủ. Hắn càng mạnh thì Địa Phủ càng mạnh. Cái này thì có gì để mà đố kị?
Hơn nữa, xưa nay trên giang hồ chẳng thiếu thiên tài. Người so với Tô Tín còn nghịch thiên hơn cũng có.
Cùng sống trong một thời đại với thiên tài mà nói là vinh dự! Mà cùng đứng trên một chiến tuyến với thiên tài thì lại càng vui mừng hơn!
Dù sao thì, bất kể Tô Tín là thiên tài hay là cái gì, chỉ cần hắn không phản bội Địa Phủ thì chẳng có chuyện gì hết.
“Đúng rồi, thu hoạch của Địa Phủ chúng ta lần này thế nào?” Tô Tín hỏi.
Thôi Phán Quan đứng bên cạnh nói: “Thu hoạch không ít, không coi là lỗ vốn.”
Hành trình đến Cửu Trọng Kiếm Các lần này, đồ vật bọn họ có được so với Thiên Đình thì còn nhiều hơn. Hơn nữa, cứ cho là lúc trước bọn họ thương lượng chia ba bảy với Thiên Đình, nhưng đồ mà Địa Phủ nắm trong tay còn nhiều hơn ba phần mười nữa. Cho nên, lần này Địa Phủ vẫn xem như là kiếm được.
Tô Tín lấy khối bạch ngọc thạch bản kia ra, hỏi: "Khối đá này Địa Phủ có cần hay không? Ta lấy là vì có chỗ muốn dùng. Nếu như Địa Phủ cần thì ta cũng có thể tạm thời đưa cho Địa Phủ nghiên cứu.”
Lợi ích mà Địa Phủ phân chia từ trên xuống trước giờ vẫn rất hào phóng. Trước đó, Thôi Phán Quan cũng có nói với Tô Tín rằng lúc thi hành nhiệm vụ, đồ hợp sức cướp được xem như là của Địa Phủ, nhưng một mình cướp được thì giữ cho mình.
Sau khi Tô Tín bước vào Cửu Trọng Kiếm Các thì đều là đơn thân độc mã làm việc, vì lẽ đó, thứ mà anh chiếm được nghiễm nhiên thuộc về anh.
Bạch ngọc thạch bản quả thực có chỗ hữu dụng với Tô Tín. Có điều, bí mật của nó thì Tô Tín không thể tự tìm hiểu được.
Những thây khô trong Cửu Trọng Kiếm Các kia qua vạn năm não cũng hỏng hết rồi, nhưng có điều bọn chúng quả thực không tệ. Ấy chính là bí ẩn trường sinh mà quả thực hiện tại họ không có tư cách đụng vào. Dù cho có là Tần Quảng Vương Diệt hay Mạnh Bà cảnh Dương Thần cũng không được.
Cho nên, nếu quả thật Địa Phủ cần bạch ngọc thạch bản này thì Tô Tín cũng sẽ đưa ra cho Địa Phủ. Dù sao thì nếu như Địa Phủ nghiên cứu ra được cái gì thì nhất định cũng sẽ chia cho hắn một phần.
Luân Chuyển Vương đứng một bên, nói: “Chất ngọc của bạch ngọc thạch bản này kì lạ. Chúng ta cũng chưa từng thấy qua. Quả đúng là vật thiên ngoại!
Mấy cường giả Chân Võ cảnh có thể tồn tại đến bây giờ ắt là có liên quan đến bạch ngọc thạch này, lại càng có dính líu đến phù văn thần bí trên ngọc hơn.
Những bạch ngọc thạch bản này rất giống như là miếng ngọc vỡ ra từ một khối hoàn chỉnh. Hình dáng to nhỏ khác nhau, phù văn trên mặt cũng khác.
Có điều, chúng ta đã có hai miếng bạch ngọc thạch bản, dùng hai miếng đó để nghiên cứu là đủ rồi. Thế nên, anh phóng to phù văn trên miếng bạch ngọc này cho chúng tôi là được. Bản thân miếng ngọc này không quan trọng.”
Tô Tín gật đầu. Như vậy thì tiện hơn nhiều. Tô Tín lấy bạch ngọc thạch bản ra, in phù văn phía trên qua miếng khác, rồi đưa cho Mạnh Bà.
Chuyện ở Cửu Trọng Kiếm Các gây nên động tĩnh không nhỏ. Tô Tín phải về Giang Nam đạo xử lý dư âm, đồng thời cũng tiêu hóa mấy thứ tốt có được từ lần này. Nhóm Mạnh Bà cũng đi thẳng về Địa Phủ nghiên cứu bạch ngọc thạch bản. Vì thế, hai bên tách ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất