Chương 1171 - Cho các người một cơ duyên (2)
Bí thuật của Bạch Liên Giáo ta cũng không biết, cho nên ta chỉ có thể dùng cách của mình mà tách sức mạnh này ra.
Còn như trong đó sẽ có cái gì ngoài ý muốn hay phản ứng gì, ta cũng không biết. Dẫu sao vật này quá mức thần dị, hơn nữa lại quý giá nên không thể đi tìm người khác mà thí nghiệm trước được.”
Tô Tín nhìn đám người Lý Phôi nói: "Bây giờ ta giao cho các ngươi quyền lựa chọn. Người nào muốn giành được tiền đồ cũng như tương lai tốt hơn thì ta có thể thỏa mãn hắn ngay bây giờ.
Cũng thế, nếu như các ngươi không đồng ý, ta sẽ dùng sức mạnh Thanh Liên và Hắc Liên đào tạo một nhóm tâm phúc trong tối.
Dù sao thì, quyền lựa chọn nằm trong tay các ngươi. Bây giờ các ngươi nghĩ cho kĩ rồi quyết định đi.”
Biểu cảm trên mặt của mọi người đúng thực có chút biến hóa. Quả nhiên, thế gian này không có chuyện dễ dàng như vậy. Muốn tấn thăng đến Dung Thần cảnh mà không chịu nguy hiểm nào thì căn bản là không thể.
Lý Phôi lên tiếng đầu tiên: “Không cần nó ta cũng có thể tấn thăng Dung Thần. Cho nên, ta không cần.”
Việc Lý Phôi cự tuyệt cũng nằm trong dự liệu của Tô Tín. Ngược lại, nếu như Lý Phôi đồng ý, có khi Tô Tín sẽ thất vọng thật sự.
Với thiên tư và thực lực của Lý Phôi, hắn hoàn toàn có thể dựa vào sức mạnh của chính mình mà thăng lên Dung Thần cảnh. Tuy rằng thời gian tấn thăng chắc chắn sẽ dài hơn so với mượn lực của Thanh Liên, nhưng đấy là sức mạnh của hắn, không có chút sơ hở nào, có thể không cần lo lắng.
Thấy Lý Phôi cự tuyệt, Cao Trường Thanh và Triệu Nhất Minh cũng từ chối theo.
Thiên phú của hai người bọn họ cũng không coi là kém. Từ sau khi dùng Thiên Hỏa tinh hoa đã sắp đột phá đến Hóa Thần cảnh rồi. Vì lẽ đó, bọn họ không muốn mạo hiểm dùng sức mạnh trong hạt mầm Thanh Liên này.
Bây giờ chỉ còn có Lục Tục và Lưu Hạo hai người vẫn chưa đưa ra quyết định. Tô Tín nhìn về phía hai người bọn họ.
Lục tục giằng co hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng nói: "Đại nhân, ta lựa chọn mượn dùng sức mạnh của Thanh Liên đột phá."
Đối với sự lựa chọn này của hắn, tất cả mọi người có chút bất ngờ, không nghĩ tới người lên tiếng đồng ý trước lại là Lục Tục.
Tính cách của Lục Tục, mọi người cộng sự với hắn một thời gian dài cũng coi như có hiểu biết.
Lục Tục xuất thân là Lục Phiến Môn thế gia, là người ở trong Lục Phiến Môn lâu nhất. Tính cách cũng hơi trầm ổn, làm việc cũng khá là cẩn thận.
Đây là một ưu điểm nhưng cũng là một khuyết điểm.
Làm việc cẩn thận là chững chạc, không để phạm lỗi.
Nhưng võ giả làm việc phải dũng mãnh cấp tiến, hắn thân là người thủ thành, làm việc khiêm tốn, sau này cảm giác tồn tại sợ là sẽ còn thấp hơn.
Cho nên Lục Tục có chút không cam lòng.
Lục gia bọn họ ba đời đều kiếm sống ở Lục Phiến Môn này. Ngày xưa lúc Lục Phiến Môn mới thành lập, Đại Chu còn chưa ra tới Tương Nam, gia gia của hắn đã gia nhập Lục Phiến Môn, Có điều, cũng chỉ lên tới vị trí Châu phủ Tổng bộ đầu mà thôi.
Đến thế hệ này của hắn, thật ra thì đã là đi tới vị trí ngày xưa tổ tiên hắn cũng chưa từng tới được.
Bây giờ hắn cũng đã ngồi vào vị trí Giang Nam đạo Phó tổng bộ đầu, tương lai tấn thăng Hóa Thần cảnh, nói không chừng lên thành Tổng bộ đầu cũng có thể.
Chỉ có điều, cái này coi như là điểm cuối rồi sao?
Nhìn đồng liêu ngày xưa đã vượt qua trước mình, phong hầu bái tướng, đi theo Tô đại nhân tới vị trí cao hơn, hắn lại chỉ có thể an phận làm một hoàng đế miệt vườn. Lục Tục cam tâm hay sao?
Hắn đã từng rất nhiều lần hỏi qua chính hắn, mặc dù ở trước mặt người ngoài hắn biểu hiện cũng rất dửng dưng, nhưng thực trong lòng hắn không cam lòng, rất không cam lòng!
Chỉ có điều, thế gian này có một số việc không phải ngươi không cam lòng là có thể thành công. Giang hồ này trước giờ vẫn phải dựa vào thực lực mà nói chuyện.
Lục Tục dù có không cam lòng đến đâu đi nữa, thì thực lực của hắn cũng sẽ không tăng bất chợt được.
Cho nên, Tô Tín dù đem cơ duyên và nguy hiểm bày hết ở trước mắt Lục Tục, thì vẫn phải xem Lục Tục có bằng lòng đánh cuộc một lần này hay không?
Kết quả Lục Tục lại chọn bằng lòng. Mặc dù có chút nguy hiểm, có tai họa ngầm, nhưng hắn vẫn nguyện ý đánh cuộc một phen.
"Đại nhân, ta cũng nguyện ý." Lưu Hạo bỗng nhiên nói.
Mặc dù cho tới nay Lưu Hạo cũng có biểu hiện rất bất cần đời, có gì biết nấy, nhưng tâm tư người nào người nấy biết.
Thân là võ giả, ai không muốn đứng cao hơn, sống lâu hơn, hùng bá một phương, uy chấn giang hồ?
Lưu Hạo xuất thân trộm cướp, cho nên đối với cuộc sống bây giờ hắn cũng rất hài lòng với địa vị của mình.
Có điều, dục vọng của con người là vô cùng. Ai cùng muốn đứng cao hơn. Lưu Hạo cũng vậy.
Thương nhân có thể vì một phần trăm lợi nhuận mà mạo hiểm tính mạng. Võ giả cũng có thể vì tăng thêm một phần thực lực mà liều mạng chém giết.
Giống như những võ giả ma đạo, ai cũng biết thêm nhập ma đạo phải đối mặt với sự chán ghét cùng truy sát của võ lâm chánh đạo. Tu luyện ma công mặc dù tốc thành nhưng tai họa ngầm lớn, so sánh với công pháp chánh đạo có nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma cực lớn.
Nhưng mặc dù như vậy, cũng vẫn là có không ít võ giả lao vào ma đạo tông môn. Tăng thêm không ít huyết dịch mới mẻ cho Cửu Ngục Tà Ma, khiến cho Cửu Ngục Tà Ma tiêu diệt mãi không hết.
Bây giờ, tai họa ngầm từ hạt mầm Thanh Liên của Tô Tín so với những ma công kia cũng không lớn lắm, chỉ là có chút không xác định mà thôi. Có điều, cho dù có chút không xác định thì Lưu Hạo cũng dám đi đánh cược.
Tô Tín hài lòng gật đầu một cái. Lưu Hạo cùng Lục Tục có thiên phú hơi kém hơn một chút. Bọn họ chọn thử nghiệm vừa hay cũng đúng ý Tô Tín.
Thủ hạ của hắn có thể có dã tâm nhưng không thể vô năng. Bằng không, hắn nuôi một đống phế vật trung thành thì có lợi gì?