Chương 1226 - Thực lực của huyền minh
Huyền Minh vận dụng Đại Lực Kim Cương Chưởng đánh Vô Tịnh Ý thượng sư lún vào trong diễn võ trường, tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên.
Diễn võ trường đã dùng trận pháp gia cố qua, mặt ngoài dùng đá xanh bao phủ, phía dưới còn gia cố bằng thép tinh.
Kết quả Vô Tịnh Ý thượng sư vẫn bị một chưởng này đánh lún sâu xuống đất, thậm chí mặt đất chung quanh cũng rạn nứt, mọi người không biết nên nói chưởng lực của Huyền Minh cường đại hay thân thể Vô Tịnh Ý thượng sư cường hãn.
Qua vài giây, Vô Tịnh Ý thượng sư nhảy ra khỏi hố sâu, thân thể hắn rất thê thảm, toàn thân vặn vẹo, cũng gãy vài khối xương.
Chỉ có điều trên mặt Vô Tịnh Ý thượng sư không lộ ra vẻ gì, hai tay hắn kết ấn, tốc độ ấn pháp thật nhanh, nhánh đến mức Huyền Minh không thể ngăn cản đối phương kết ấn pháp.
Sắc mặt Đại Thế Chí Thượng Sư thay đổi, hắn muốn ngăn cản nhưng không kịp.
Phật quang bao phủ thân thể Vô Tịnh Ý thượng sư, thân hình nhìn như nhỏ yếu lại bộc phát lực lượng cường đại, lập tức quấy phong vân, nguyên khí thiên địa vô tận rót vào cơ thể của hắn, Vô Tịnh Ý thượng sư giống như hóa thành lỗ đen, hắn thôn phệ tất cả nguyên khí thiên địa chung quanh.
Tất cả động tác hoàn thành trong giây lát, Vô Tịnh Ý thượng sư đấm ra một quyền, quyền phong xé rách thiên địa, hư không vô tận vỡ nát, uy năng một quyền này làm cho đám người Lâm Tông Việt kinh hãi.
Lúc trước bọn họ đã tham gia trận chiến tiêu diệt Thanh Thành kiếm phái, bọn họ nhìn thấy rõ uy thế của ‘ Đấu Nguyên Thiên Tôn ’ Triệu Vũ Niên ra tay.
Luyện bản thân mình thành vũ khí, xuất quyền phá núi sông, chân đạp nát đại địa.
Uy năng như thế đã có thể so với lục địa thần tiên, hiện tại Vô Tịnh Ý thượng sư lại có vài phần uy thế như vậy, chỉ có điều uy năng không thể so sánh với Triệu Vũ Niên.
Tô Tín lắc đầu nói:
- Vị thượng sư Mật Tông này sắp liều mạng, đáng tiếc hắn đi con đường rẽ.
- Dùng bản thân cưỡng ép dung nạp lực lượng thiên địa vô tận và bộc phát ra uy lực cực kỳ to lớn, loại phương thức này thật ra là tổn thương mình trước mới đả thương người.
Quả nhiên, đối với cường giả như Lâm Tông Việt, với nhãn lực của bọn họ cũng nhìn ra thịt trên mặt Vô Tịnh Ý thượng sư đã xuất hiện vết rạn giống như đồ sứ, chỉ có điều không có máu tươi chảy ra.
Huyền Minh rất bình tĩnh, thời điểm Vô Tịnh Ý thượng sư xuất ra một quyền, hắn cũng xuất ra một quyền, một quyền của hắn tỏa sáng như mặt trời, ánh sáng chiếu rọi phạm vi vài dặm, ngay cả ánh mặt trời chói chang cũng ảm đạm trước ánh sáng từ quyền của Huyền Minh!
Đại Quang Minh Quyền!
Một quyền dựa vào lực lượng thuần túy và một quyền tỏa sáng chói lọi va chạm với nhau, ngay sau đó chân khí cường đại bộc phát ra ngoài.
Lực lượng một kích này quá mạnh, thậm chí đã uy hiếp đến đám người Tô Tín đứng cách đó vài dặm.
Lâm Tông Việt là cường giả Dương Thần Cảnh nên không có việc gì, hơn nữa thực lực của bọn họ không kém Huyền Minh, đương nhiên sẽ không bị dư âm giao thủ ảnh hưởng.
Nhưng Đường Hiển là bộc phát chân khí âm hàn bao phủ thân thể, lúc này mới có thể ngăn cản dư âm ập đến.
Nhìn sang Tô Tín, trước mặt hắn xuất hiện chân khí lĩnh vực, Tam Phân Quy Nguyên, lưu chuyển không thôi, dư âm không tạo thành ảnh hưởng lên Tô Tín, tối thiểu hắn nhẹ nhõm hơn Đường Hiển nhiều lắm.
Mọi người sững sờ khi nhìn thấy tình cảnh trong diễn võ trường.
Vô Tịnh Ý thượng sư tu luyện thân thể, tất cả mọi người đều nhìn rõ uy thế một quyền vừa rồi, nhưng kết quả hắn bị một quyền đánh bay.
Hơn nữa Huyền Minh mượn cơ hội này tiến lên, hắn liên tục sử dụng Vô Tương Kiếp Chỉ, Đa La Diệp Chỉ, Bàn Nhược Chưởng, Đại Cầm Long Thủ... Tất cả đều là bảy mười hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm tự, Huyền Minh tu hành mỗi loại đến cảnh giới xuất thần nhập hóa!
Rất nhiều người ngạc nhiên, thì ra đây mới là thực lực chân chánh của Huyền Minh!
Võ giả Thiếu Lâm tự trên cơ bản đều chủ tu một môn bảy mười hai tuyệt kỹ,
Đồng thời lại phụ tu vài môn.
Huyền Minh lại đi con đường riêng, hắn không chủ tu bảy mười hai tuyệt kỹ, hắn tu hành tất cả vũ kỹ của mình tới mức tuyệt hảo!
Cơ Huyền Viễn thở dài nói:
- Người trong giang hồ đều xem thường Huyền Minh, hắn nhiều năm không ra tay, bài danh của Huyền Minh trên Địa Bảng cũng nên tăng lên.
Bởi vì Địa Bảng chỉ ghi chép chiến tích, cho nên võ giả nhiều năm không ra tay sẽ không gia tăng bài danh, thậm chí còn có thể bị đá ra khỏi Địa Bảng.
Huyền Minh bắt đầu ra mặt xử lý công việc trong Thiếu Lâm tự khi Huyền Khổ bế quan, cho nên hắn đã hơn mười năm không ra tay, cho nên hắn vẫn bài danh hai mươi tám trên Địa Bảng.
Thứ hạng này không tính là thấp, nhưng không xứng đôi khi kết hợp với thân phận của hắn, qua trận chiến ngày hôm nay, bài danh của Huyền Minh sẽ tiến vào trước hai mươi.
Lúc này, Tô Tín lên tiếng:
- Vô Tịnh Ý sắp thua.
Tô Tín vừa dứt lời, thân thể Vô Tịnh Ý thượng sư xuất hiện huyết vụ, hắn đã biến thành huyết nhân.
Vừa rồi hắn cưỡng ép thu nạp nguyên khí thiên địa, hiện tại đã bị cắn trả, về sau lại bị Huyền Minh đánh một trận, đến bây giờ đã không kiên trì nổi.
- Ván này chúng ta nhận thua!
Đại Thế Chí Thượng Sư hít sâu một hơi, hắn hét lớn một tiếng.
Chỉ có điều Huyền Minh làm như không nghe thấy, hắn vẫn hạ sát thủ với Vô Tịnh Ý thượng sư.
Tô Tín cau mày, các ngươi có ân oán với Mật Tông, về sau muốn giải quyết thế nào thì giải quyết, nhưng hiện tại các ngươi không tuân thủ quy củ của ván cược, việc này là không đúng.
Tô Tín nói với Lâm Tông Việt và Cơ Huyền Viễn:
- Hai vị tiền bối, Huyền Minh đại sư đã giết đỏ mắt, phiền toái hai vị đứng ra ngăn cản một chút.
Lâm Tông Việt và Cơ Huyền Viễn gật đầu, Tô Tín chủ trì ván cược là đủ, Cơ Hạo Điển phái bọn họ đến là để trấn áp tràng diện, hiện tại là thời điểm bọn họ nên ra tay.
Cơ Huyền Viễn phất tay với Lâm Tông Việt, ý bảo một mình hắn ra tay là được.
Cơ Huyền Viễn không chối từ, hắn bước tới và xuất hiện trong diễn võ trường, hắn xuất quyền như Thương Long giận dữ, cũng bức lui Huyền Minh.
- Huyền Minh đại sư, được lợi thì tạm tha người, người ta đã nhận thua ngươi còn chuẩn bị đuổi tận giết tuyệt hay sao? Việc này không phải tác phong của người xuất gia các ngươi.
Cơ Huyền Viễn thản nhiên nói ra.
Huyền Minh không lộ ra biểu lộ gì, nhìn thấy Cơ Huyền Viễn ra tay, hắn biết chính mình tuyệt đối không thể giết người.
Cho nên Huyền Minh chắp tay trước ngực, nói:
- Thật có lỗi, là bần tăng không dừng tay, ván cược tiếp tục.
Cơ Huyền Viễn cười cười hai tiếng, hắn quay người đi tới khán đài.
Thương thế của Vô Tịnh Ý thượng sư không nhẹ, hắn vẫn thi lễ với Đại Thế Chí Thượng Sư, trầm giọng nói:
- Sư huynh, ta đã hết sức.
Đại Thế Chí Thượng Sư gật đầu, sắc mặt hắn nặng nề
Thực lực của Vô Tịnh Ý thượng sư không kém, nhưng kết quả lại bị Huyền Minh nghiền ép, nội tình của Thiếu Lâm tự đã mạnh tới mức này hay sao?
Thiếu Lâm tự thắng trận đầu, đám người Không Kiến lại không có phản ứng gì.
Bởi vì bọn họ cho rằng Thiếu Lâm tự chiến thắng là bình thường, Huyền Minh đường đường thủ tọa La Hán đường Thiếu Lâm tự, nếu hắn không thắng nổi một phiên tăng Mật Tông, như vậy bọn họ đã sớm nhường ra vị trí đứng đầu Phật tông từ lâu rồi.
Hào khí bên phía Mật Tông ngưng trọng.
Trận đầu đã thua, lại thua thảm như vậy, làm cho tất cả người Mật Tông không thừa nhận nổi.
Đúng như Tô Tín nói, nếu như Mật Tông không vượt qua cửa này, như vậy bọn họ đừng nghĩ tới việc Bắc thượng truyền đạo, trực tiếp thành thành thật thật quay lại Tây Cương niệm phật đi.
Cho nên sau khi rút thăm lần thứ hai, người Mật Tông đều lộ ra vẻ mặt bất chấp tất cả, Tô Tín nhìn thấy cũng lắc đầu.
Hắn biết rõ tại sao Mật Tông lại như thế nhưng hắn không hiểu suy nghĩ của bọn họ.
Dù sao đều là Phật tông nhất mạch, vì sao phải lại tranh đoạt Trung Nguyên này?
Thực lực của Thiếu Lâm tự bày ra đó, ngươi Mật Tông phân thắng bại với Thiếu Lâm tự cũng tổn thương nguyên khí nặng nề, được không bù mất.
Cho nên dựa theo suy nghĩ của Tô Tín, nếu Tây Cương Mật Tông thật sự muốn lớn mạnh, như vậy hắn tốt nhất đừng chọn Trung Nguyên, không thể tranh phong với Thiếu Lâm tự, bọn họ có thể lựa chọn nơi khác.
Ví dụ như Đông Tấn, tuy đó là địa phương nhỏ, thực lực yếu kém một chút, nhưng nơi đó cũng không có tông môn nào rất mạnh.
Còn có những dị tộc Đông Di tín ngưỡng loạn thất bát tao, nơi đó không có giáo phái nào mạnh bằng Mật Tông, đến lúc đó Mật Tông xuất thủ tiêu diệt là được, đi Đông Tấn truyền đạo không tốt sao?
Hơn nữa có thể suy ra, còn có đám dị tộc Nam Man ở sâu trong rừng rậm Tương Nam, có dị tộc ở Tây Vực ba mươi sáu nước, tất cả đều có thể tranh thủ một chút.
Tô Tín không thể hiểu nổi tranh chấp đạo thống của bọn họ, cho nên hắn biết rõ lại không nói, bởi vì Mật Tông chắc chắn sẽ không nghe hắn.
Nếu Mật Tông muốn làm như vậy, bọn họ đã sớm làm như thế từ mấy ngàn năm trước, nhưng bọn họ thà rằng yên phận ở một góc cũng không làm việc khác, từ điểm này đã có thể biết rõ suy nghĩ của bọn họ.
Lần rút thăm thứ hai ngược lại rất trùng hợp, lần này bên Tây Cương Mật Tông rút trúng người mạnh nhất Mật Tông, Đại Thế Chí Thượng Sư đấu với Không Kiến của Thiếu Lâm tự.
Cả hai đi lên diễn võ trường, Không Kiến cười lạnh một tiếng, phật châu trên cổ hắn vỡ nát, phật châu hóa thành kình phong tấn công Đại Thế Chí Thượng Sư.
Phật châu của Không Kiến dùng tài liệu đặc thù chế tạo thành, mỗi một quả nặng ngàn cân, mười tám viên phật châu bay tới, uy thế không khác gì thái sơn ép xuống.
Hơn nữa Không Kiến dùng tay không, hắn duỗi bàn tay thi triển Đại Cầm Long Thủ trong bảy mười hai tuyệt kỹ, hấp lực cường đại kéo Đại Thế Chí Thượng Sư về phía hắn, thậm chí trực tiếp cấm cố không gian, tất cả vì mục đích ngăn cản Đại Thế Chí Thượng Sư tránh né phật châu.
Không biết hắn tu hành biện pháp nào trong bao lâu, đặc biệt là Đại Cầm Long Thủ, thậm chí hắn đã tu luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Đại Thế Chí Thượng Sư phản kích lại làm cho mọi người phải ngạc nhiên.