Chương 1269 - Thăm dò
Tuy đề nghị của Tô Tín lỗ mãng nhưng đơn giản, trực tiếp đánh tới tận cửa, không ai có ý kiến với cách này. Nhưng ngay cả người trầm mặc không nói như Hắc Vô Thường, Lệ Kinh, cũng tỏ vẻ đồng ý.
Xem ra Ác Nhân Cốc được gọi là bảy đại ác nhân trong đám cường giả Địa phủ cũng chỉ là đám vớ vẩn mà thôi. Đến người đứng đầu ác nhân "Vạn Độc Ma Quân" Cừu Phi Dư cũng như thế.
Thậm chí nói ra có chút kiêu ngạo, nếu bốn người ở đây đều muốn làm ác nhân, thì chính bọn họ là kẻ có khả năng tạo nguy hiểm nhất, còn lớn hơn cả Cừu Phi Dư.
Năng lực của Cừu Phi Dư có cao hơn nữa, cũng chỉ có thể làm tổn thương chút tính mạng bình dân bách tính, hoặc một số tông phái nhỏ và sự tồn vong của các thế gia nhỏ. Nhưng nếu có thêm bốn người ở đây khấy động, thì toàn bộ giang hồ không có cách nào yên ổn.
Đến lúc đó, họn họ có khả năng khơi lên gió tanh mưu máu cũng không phải là một chuyện hay hai chuyện. Chỉ sợ nếu muốn ngồi lên vị trí đệ nhất Bảng Đen cũng không phải việc gì khó khăn.
Nhưng cả đám người bọn họ không phải kẻ ngốc, Cừu Phi Dư bị cảnh giới Dương Thần truy sát mới nhận ra một điều, làm việc cũng không thể quá tuyệt tình, đám người Tô Tín cũng sớm biết điều này.
Nếu bọn họ làm ra những chuyện quá đáng, không chỉ cường giả cảnh giới Dương Thần ra tay truy sát, sở rằng ngay cả cảnh giới Chân Vũ cũng bị thu hút đến.
Mà lúc này trong trạch viện cách quán rượu đám người Tô Tín không xa, lại đang có một đám võ giả mặc hắc y ẩn nấp.
Trên người bọn họ có xăm dấu hiệu bảy cái đầu lâu, cho dù thực lực không cao nhưng đều là cảnh giới Tiên Thiên. Trên người mỗi kẻ đều có hơi thở hung tàn đẫm máu, lập tức biết được công phu bọn họ tu luyện hiện giờ không khác gì ma công.
Lúc này có một tên võ giả mặc áo đen đi tới, nói:
- Lão đại, bốn kẻ bên ngoài đã đi vào quán rượu, chúng ta có động thủ hay không?
Người cầm đầu đám áo đen là một tên có tướng mạo trung niên từng trải. Trong mắt mang vẻ hiểm độc, khiến người ta nhìn vào có cảm giác không rét mà run.
Hắn xoa cằm nói:
- Nói thật, ta cũng không có cách nào nắm chắc bốn kẻ này, ta không thể cảm nhận được khí tức trên người bọn chúng. Hoặc là người bình thường, hoặc là kẻ có thực lực mạnh hơn chúng ta.
Nhưng bốn kẻ này thực sự có thể là dê béo, ngươi nhìn trang phục vàng đen của chúng đi, vô cùng lộng lẫy. Nói không chừng còn là đệ tử xuất thân võ lâm Trung Nguyên đại tộc đấy.
Đường đến Lương Châu chúng ta có bão cát lớn như thế, bọn họ không hề sử dụng nội lực nhưng trên người không có lấy một hạt bụi, rõ ràng đều nhờ bộ đồ đen vàng.
Ngay cả quần áo của mấy tên này cũng lộng lẫy như vậy, có thể nói là thứ quý giá, vậy những thứ khác trên người chúng còn phải nói ư?
Vừa khéo cả đám người áo đen này đều là người của Ác Nhân Cốc, người nói chuyện trước đó chính là thủ lĩnh của bọn hắn, chuyên phụ trách tìm hiểu tin tức ở phủ Lũng Nam cho Ác Nhân Cốc.
Đương nhiên việc tìm kiếm tin tức chỉ là nghề phụ, nghề chính là giết người cướp của, cướp được tài nguyên lớn thì nộp lại cho Ác Nhân Cốc.
Mặc dù thực lực của đám người này rất thấp, nhưng từ nhỏ bọn hắn đã lặn lộn ở phủ Lũng Nam, cái khác thì không nói nhưng ánh mắt của bọn chúng đều không giống bình thường.
Bọn chúng có thể nhìn qua y phục, tướng mạo, lời nói, cử chỉ, để suy đoán ra thân phận và thực lực của một người, quyết định có nên ra tay hay không.
Nhưng với bốn người này, không chỉ thực lực là không nhìn ra, mà ngay cả thân phận của những người đó cũng vô cùng thần bí. Thủ lĩnh kia ra lệnh nói:
- Trước tiên án binh bất động, ta sẽ xin mệnh lệnh của đại nhân, để ngài đi gặp bọn chúng một lần. Sau khi xác định thực lực của bốn người kia thì chúng ta sẽ hành động. Nhớ rõ, không có mệnh lệnh của ta không ai được tự ý hành động!
Nói thế nào thì phủ Lũng Nam cũng là phủ Đại Châu số một, số hai của Lương Châu, ở chỗ này có Ác Nhân Cốc thì tất nhiên có võ giả cảnh giới Hóa Thần đóng quân.
Tên võ giả cảnh giới Hoá Thần vừa nghe người bên dưới báo cáo xong, ánh mắt của hắn sáng lên.
Võ giả cảnh giới Hoá Thần ở Ác Nhân Cốc chính là nhân vật đứng giữa, hắn có thể được phái đến phụ trách công việc của châu phủ lớn nhất, phủ Lũng Nam ở Lương Châu. Cũng đã chứng minh, phía trên hắn có vài vị cấp cao trong Ác Nhân Cốc.
Cho nên hắn cũng đã biết dự định của mấy vị thủ lĩnh Ác Nhân Cốc này, bây giờ bọn họ đang bí mật mưu đồ muốn được thăng lên làm một trong Cửu Ngục Tà Ma.
Nhưng muốn trở thành người đứng đầu một tông môn trên giang hồ, một trong Cửu Ngục Tà Ma thì cũng không phải việc đơn giản gì. Chẳng những cần có cường giả cảnh giới Dương Thần trấn áp tông môn, mà còn phải nắm chắc bên trong mới được.
Ác Nhân Cốc của bọn hắn mới thành lập được vài chục năm mà thôi, thậm chí phải đối mặt với những tông môn chính đạo lớn mạnh muốn treo cái danh Tru Ác Minh trừ gian diệt ác che mắt người ta, căn bản không hề có gì.
Cho nên trong thời gian này, bọn hắn liều mạng vơ vét, muốn tăng thêm chút cơ hội để Ác Nhân Cốc trở thành Cửu Ngục Tà Ma.
Dù sao thì nếu Ác Nhân Cốc trở thành một trong Cửu Ngục Tà Ma thật, vậy thì không những bọn chúng chỉ là võ giả không có tiếng tăm, không chừng còn có cơ hội vang danh giang hồ.
Lão đại đến báo cho hắn biết, nói phát hiện ra mấy con dê béo không nắm chắc được, thế nhưng xem ra tên võ giả cảnh giới Hóa Thần này cũng chẳng quản đó là dê gì, chỉ cần người đủ béo tốt thì đều lập công.
Nếu như sau này Ác Nhân Cốc của bọn hắn có trở thành một trong Cửu Ngục Tù Ma thật, thì công lao bây giờ sẽ càng lớn, tất nhiên có thể tưởng tượng ra được địa vị sau này.
Cho nên tên võ giả cảnh giới Hóa Thần của Ác Nhân Cốc cũng mặc kệ nhiều chuyện như vậy, lập tức dẫn người tiến về phía quán rượu kia.
Nhưng hắn vẫn muốn giữ lại một đường lui, bản thân mình đi thăm dò trước, nếu thủ hạ của hắn thấy không xong thì lập tức trở về Ác Nhân Cốc cầu viện.
Dù sao thì Lương Châu cũng là nơi hỗn loạn, nơi gần Đại Chu còn tốt hơn một chút. Nhưng bên này là địa vực châu phủ gần ba mưới sáu nước Tây Vực nên rất náo loạn. Cũng giống như phủ Lũng Nam, một đám võ giả không có thực lực cũng dám tới đây lăn lộn?
Tên võ giả cảnh giới Hóa Thần bước vào quán rượu, chưởng quầy đã lập tức tiến lên cười nói kết thân:
- Hóa ra là Ác Nhân Cốc, Lâu Kính Đào, Lâu đại nhân, ngài đã đại giá quang lâm đến tiểu điếm đúng là vinh hạnh cho tiểu điếm của kẻ hèn này. Đại nhân muốn ăn gì, ta sẽ lập tức dặn dò nhà bếp đi làm.
Dám mở quán rượu ở phủ Lũng Nam cũng không phải hạng đơn giản, phía sau lưng họ, dù ít hay nhiều thì cũng có tồn tại của một tổ chức lợi hại.
Nhưng Ác Nhân Cốc đã tiến vào chiếm lĩnh toàn bộ Lương Châu nhiều năm, cho dù người đứng sau lưng quán rượu này là ai, cũng không thể trêu vào Ác Nhân Cốc.
Lâu Kính Đào xua tay áo nói:
- Cái gì mà Ác Nhân Cốc? Nhớ kỹ sau này phải gọi là Tru Ác Minh, bọn ta đều là người đứng đắn, sao lại thành ác nhân hả?
Nghe thấy lời này, mọi người khẽ nhếch mép, dáng vẻ Lâu Kính Đào hung ác ngang tàn, hắn còn có chuyện ác nào không dám làm. Ở đây đều là người cũ ở phủ Lũng Nam, cái gì mà Tru Ác Minh, còn sợ không ai biết ư?
Lâu Kính Vũ vừa nói chuyện vừa nhìn bốn người Tô Tín, hắn khẽ cau mày, bởi vì hắn cũng không thấy được thực lực của bốn người Tô Tín.
Nếu bọn họ mạnh thì sao Lâu Kính Vũ lại không cảm nhận được khí tức trên người bọn họ, cũng không thấy được tu vi của bọn họ.
Cái này không phải là đám người Tô Tín cố ý che giấu, bây giờ bọn họ đang chuẩn bị ăn cơm sao có thể để lộ một thân khí thế ngút trời chứ?
Nếu nói hắn yếu, ít nhất bốn người này đều phải có tu vi đạt tới cảnh giới Hóa Thần.
Có thể lăn lộn giữa các võ giả khác ở Lương Châu còn chưa nói, ít nhất phải luyện mắt nhìn người cho tốt, nếu không ngươi chết lúc nào bản thân cũng không biết.
Hắn dám khẳng định, bốn người này không phải dùng bảo vật che đi khí tức võ giả cảnh giới Tiên Thiên, mà là võ giả cảnh giới Hóa Thần hàng thật giá thật.
Lúc này, chưởng quầy cũng nhìn theo ánh mắt của Lâu Kính Đào về phía bốn người Tô Tín, hắn khẽ thay đổi sắc mặt.
Chưởng quầy quán rượu vội nói:
- Lâu đại nhân, nếu như ngài nhìn trúng kẻ nào, xin ngài ra khỏi tiểu tiếm rồi hãy động thủ. Xin ngài hãy chừa cho ta chút mặt mũi, tạm thời dàn xếp ổn thỏa được không?
Chưởng quầy quán rượu nhìn thấy ánh mắt của Lâu Kính Đào thì biết hắn muốn làm gì rồi. Tất nhiên vị gia hỏa xuất thân từ Ác Nhân Cốc này đã để mắt đến bốn người kỳ lạ kia.
Nói thật thì mấy năm gần đây người của Ác Nhân Cốc càng không hiểu phép tắc.
Trước đây, bọn họ chỉ ra tay ngoài thành, bây giờ thì sao, đám người Ác Nhân Cốc còn dám nhìn chằm chằm đám võ giả bên ngoài đến phủ Lũng Nam. Chỉ cần điều tra rõ ràng thân phận của đối phương, nếu như trên người họ có không ít đồ quý thì những kẻ ác đồ này không hề kiêng kỵ.
Đương nhiên việc này có liên quan đến thực lực của Ác Nhân Cốc ngày càng lớn mạnh, khi Ác Nhân Cốc vừa mới thành lập, bọn chúng không dám lớn lối như vậy.
Nhưng Ác Nhân Cốc có phách lối hơn nữa cũng không liên quan đến chưỡng quầy quán rượu này, hắn cũng không phải người ngay thẳng gì.
Nhưng nếu người của Ác Nhân Cốc động thủ ở đây, sau này ai còn dám đến chỗ hắn ăn cơm?
Ngay cả ăn một bữa cơm cũng bị người khác để mắt tới, chút cảm giác an toàn cũng không có, vậy thì không phải quán rượu của hắn bị hủy rồi ư, cơ hội làm ăn ít ỏi này sẽ rớt xuống đáy vực ngàn trượng.
Cho nên chưởng quầy quán rượu mới ngăn cản Lâu Kính Đào, chỉ cần hắn đừng động thủ trên địa bàn của mình, tất cả đều dễ nói chuyện.
Nhưng thái độ này của hắn lại chọc giận Lâu Kính Đào.
- Nể mặt ngươi? Ngươi cho mình là ai, còn muốn ta nể mặt ngươi ư?
Ánh mắt của Lâu Kính Đào lộ vẻ âm hiểm, Lưu chưởng quầy của quán rượu cũng chỉ là một võ giả cảnh giới Hậu Thiên mà thôi, lại còn dám đề cập đến thể diện với mình, đúng thật là không biết lượng sức mình!
Đối mặt với võ giả tông sư cảnh giới Hóa Thần, Lưu chưởng quầy chỉ mỉm cười khiêm tốn nói:
- Đương nhiên đại nhân không cần cho tiểu nhân mặt mũ, nhưng mặt mũi của Hắc Ma Thập Bát Kỵ, Nam Cung đại nhân thì không được ư?
Thế lực nhỏ trong Lương Châu nhiều vô số, nhưng mà đều là ác đồ hung tặc tạo thành.
Hắc Ma Thập Bát Kỵ chính là một thế lực không nhỏ trong số đó, mười tám người đều là võ giả cảnh giới Hóa Thần, đứng đầu "Hắc Ma Thương" là Nam Cung Huyết Đồ, cũng thuộc cảnh giới Dung Thần.
Người đứng sau lưng quán rượu này chính là Hắc Ma Thập Bát Kỵ, nếu không thì khi đối mặt với người của Ác Nhân Cốc, Lưu chưởng quầy sẽ không mạnh miệng như vậy.
Chỉ khi Lâu Kính Đào nghe Lưu chưỡng quầy nhắc tới Hắc Ma Thật Bát Kỵ thì hắn cười lạnh một tiếng.
- Ta sẽ nể mặt Nam Cung đại nhân, nhưng mặt mũi của ngươi thì không thể! Hôm nay, ta cứ động thủ trong quán rượu của ngươi đấy, nếu ngươi có ý kiến thì bảo Nam Cung đại nhân đến Ác Nhân Cốc tìm ta!
Nói xong, Lâu Kính Đào lập tức chạy đến chỗ đám người Tô Tín.