Chương 1296 - Nguyên thần cổ trùng
Tả Vô Cương thiêu đốt khí huyết và chân khí để đánh một đòn liều mạng, cái bóng Ma Thần phía sau hắn càng thêm chân thực, một luồng áp lực đáng sợ giáng xuống ầm ầm, ngay cả đám người Trần Độ cũng thay đổi sắc mặt.
Tả Vô Cương đặt tên Thần Đạo Minh cho thế lực của hắn, thật ra cũng là có ý nghĩ sâu xa, bởi vì công pháp hắn tu luyện chính là Thần Đạo.
Chỗ chênh lệch của công pháp Tây Vực với công pháp Trung Nguyên chính là bọn họ rất thích chơi một vài món đồ huyền diệu khó giải thích.
Cũng ví dụ như công pháp này của Tả Vô Cương, dùng máu nuôi dưỡng thần, dùng khí nuôi hồn, cuối cùng khi ngưng tụ thần hồn giống như tạo ra một vị thần thật sự từ sự trống rỗng, đây cũng là Thần Đạo.
Tuy ai cũng biết thứ như Thần này vốn không tồn tại, nhưng chỉ cần chính bản thân ngươi tin tưởng, vị Thần hư cấu có thể có sức mạnh hủy thiên diệt thế!
Ma Thần hai sừng khuấy động gió mây đáng sợ, sức mạnh của nó không bắt nguồn từ trời đất, mà bắt nguồn từ khí huyết và chân khí của một võ giả cảnh giới Dương Thần.
Tả Vô Cương thiêu đốt khí huyết và chân khí của bản thân, trong nháy mắt mang đến mức có thể tạo ra Ma Thần có sức mạnh nuốt thiên diệt đất giống như là Ma Thần thời thượng cổ truyền thuyết.
Nhậm Bình Sinh cảm thấy có một luồng sức mạnh mạnh mẽ truyền đến từ chỗ thanh kiếm Chỉ Qua của mình, khi hắn cảm nhận được luồng sức mạnh này cũng phải nhướng mày.
Kiếm dài chấn động, kiếm ý phá vỡ núi sông bay bổng trong toàn bộ điện lớn, xé rách hai tay của Ma Thần hai sừng.
Ngay lúc này, hai tay Tả Vô Cương lại kết ấn, hai mắt hắn bùng nổ ánh sáng đỏ, mà trong mắt của Ma Thần dữ tợn phía sau hắn cũng có hai luồng ánh sáng tràn đầy sát khí hiện ra, hai luồng ánh sáng thần thông xé rách trời đất, trong nháy mắt đã đi tới trước mắt Nhậm Bình Sinh!
Tuy hai luồng ánh sáng rực rỡ ở bên ngoài, nhưng mọi người lại có thể cảm nhận được một luồng tà dị từ trong đó, đủ loại sức mạnh xấu xa, hủy diệt, chết chóc ngưng tụ ở trong đó, hoàn toàn xa lạ với trời đất xung quanh, thậm chí oán khí trong điện lớn thứ hai cũng bị hai luồng ánh sáng này hấp dẫn, bắt đầu thay đổi rục rịch.
Nhậm Bình Sinh cau mày, nếu nói võ công của Tả Vô Cương lúc trước chỉ tà đạo thì bây giờ hai luồng ánh sáng thần thông tràn ngập hơi thở độc ác của hắn đã hoàn toàn là công pháp của Ma Đạo.
Nhậm Bình Sinh lui nhanh người lại, kiếm dài trong tay hắn đảo ngược lại, trong nháy mắt tách ra thành hàng vạn hàng nghìn bóng kiếm, sông núi to lớn, bóng kiếm vô biên xé rách không trung để giáng xuống, sau đó hợp lại làm một, trong nháy mắt chặt đứt hai luồng ánh sáng này!
Kiếm ý to lớn mạnh mẽ khiến mọi người ở đây sợ đứng hình.
Bình thường vị Nhậm Bình Sinh này có vẻ không thu hút trên giang hồ, sợ là tu vi kiếm đạo của hắn đã có thể tranh đấu với các võ giả cảnh gới Dương Thần trong năm phái cầm kiếm!
Lập tức Tả Vô Cương phun ra một ngụm máu tươi, bóng Ma Thần phía sau hắn vỡ vụn, sắc mặt hắn tái nhợt như đã thành nỏ mạnh hết đà.
Mọi người ở đây đều lắc đầu, Tả Vô Cương thua rồi, lúc này Thần Đạo Minh mới thành lập 3 năm, có tư cách tiến sâu vào tông môn đứng đầu giang hồ cũng sắp bị huỷ diệt.
Thật ra rất nhiều người đoán được rằng Thần Đạo Minh sẽ thua, thế nhưng chẳng ai ngờ tới Thần Đạo Minh lại thua thảm như vậy.
Đương nhiên chủ yếu là không ngờ tới Nhậm Bình Sinh mạnh như thế, mạnh đến mức khiến người ta kinh sợ.
Lần này Thần Đạo Minh chọn sai đối thủ rồi, đối mặt với sức mạnh như thế của Nhậm Bình Sinh, mọi người chỉ có thể nói Tả Vô Cương này thua không oan.
Nhưng mà lúc này Tả Vô Cương khẽ mỉm cười, sau đó cái mỉm cười này biến thành tiếng cười to điên cuồng, khiến những người khác đều cho rằng Tả Vô Cương này điên rồi.
Nhưng lúc này sắc mặt Trần Độ lại bỗng thay đổi, kêu lên một tiếng.
- Hội chủ!
Người bên trong vội vàng nhìn Nhậm Bình Sinh, chỉ thấy lúc này trên mặt Nhậm Bình Sinh có từng đường tơ đỏ rậm rạp, trong mắt hắn lại còn có ánh sáng đỏ dữ tợn có vẻ cực kỳ tà dị.
Mọi người lập tức phản ứng kịp, hai luồng ánh sáng mà Tả Vô Cương thả ra có vấn đề!
Dù sao cũng là bí pháp liều mạng của cảnh giới Dương Thần, thế nhưng lại bị Nhậm Bình Sinh phá vỡ một cách đơn giản, thậm chí Nhậm Bình Sinh chỉ bị thương một chút mà thôi, rõ ràng chuyện này không đúng.
Ánh mắt của Tô Tín đang xem bỗng lộ ra vẻ kỳ lạ.
- Là bí pháp còn có thêm cổ trùng Miêu Cương, chậc chậc, không ngờ cũng có người có thể nghiên cứu ra loại bí pháp này được, quả nhiên truyền thừa võ đạo thời thượng cổ không tồi.
Chính bản thân Tô Tín am hiểu bí pháp Nguyên Thần, hơn nữa hình như hắn cũng từng tiếp xúc với cổ trùng Miêu Cương, cho nên vừa thấy trạng thái này của Nhậm Bình Sinh thì Tô Tín biết ngay, Nhậm Bình Sinh trúng chiêu rồi.
Dung nhập cổ trùng của Miêu Cương vào Nguyên Thần để luyện hóa, biến chúng nó không có thân xác, là một thứ vô hình vô chất, loại phương pháp này nghe thì thấy rất đơn giản nhưng khi làm thì khó cỡ nào?
Ngược lại Tô Tín là không tưởng tượng nổi làm sao mà những võ giả thời thượng cổ đó nghiên cứu ra thứ ấy.
Lúc này trạng thái của Nhậm Bình Sinh cực kỳ nguy hiểm, dù sao bí pháp Nguyên Thần đã đủ kỳ lạ rồi, không ai có thể ngờ tới việc Tả Vô Cương lại vẫn có thể luyện hóa cổ trùng còn tà dị hơn trong đó.
Ánh mắt của Tả Vô Cương lộ ra một tia lạnh lùng, hai tay hắn kết ấn, Nhậm Bình Sinh dùng tay lấy khối lệnh bài Hội chủ Anh Hùng Hội từ trong ngực mình ra ném về phía Tả Vô Cương!
- Cùng một thể Nguyên Thần!
Trên mặt Tô Tín và Vương Ngọc đều lộ ra một chút kinh sợ.
Cổ trùng này của Tả Vô Cương còn kỳ lạ hơn so với tưởng tượng của bọn họ, trước đó bọn họ đã đoán sai, Tả Vô Cương không luyện hóa cổ trùng luyện thành Nguyên Thần, mà là luyện hóa Nguyên Thần thành cổ trùng!
Cổ trùng này tương đương với một phần Nguyên Thần của Tả Vô Cương, có thể trực tiếp nghe hiệu lệnh của hắn.
Mà lúc này trong sân, tuy Nhậm Bình Sinh ném lệnh bài trong tay mình, nhưng thân thể của hắn không ngừng run rẩy, rõ ràng hắn đang chống lại sức mạnh Nguyên Thần Cổ Trùng của Tả Vô Cương, cho nên lệnh bài kia cũng không bị ném tới chân Tả Vô Cương, chỉ bị ném tới chỗ cách hắn không xa.
Nhưng mà lúc này, khóe miệng Tả Vô Cương khẽ mỉm cười.
Nhậm Bình Sinh bại, bại hoàn toàn.
Sau khi ném lệnh bài kia ra, Tả Vô Cương tiếp tục khống chế hành động của Nhậm Bình Sinh, tay phải của hắn cầm kiếm Chỉ Qua, giãy dụa muốn vạch vào cổ mình, tuy chậm nhưng thanh kiếm Chỉ Qua này càng cách cổ hắn càng gần.
Thiên binh có linh, kiếm Chỉ Qua có bản năng của thiên binh cực phẩm, sản sinh ra một cảm giác chống cự, nhưng binh khí vẫn là binh khí, kiếm Chỉ Qua là binh khí, nó không thể phản kháng động tác của chủ nhân, tuy sau ngày hôm nay trên kiếm Chỉ Qua nó sẽ phải dính máu của chủ nhân.
Trong mắt Trần Độ và một đám võ giả Anh Hùng Hội hiện lên vẻ lo lắng, bọn họ muốn ra tay, nhưng lúc này những người Thần Đạo Minh cũng biết bây giờ là thời gian mấu chốt, thành công hay thất bại được quyết định trong lần hành động này, cho nên bọn họ bắt đầu tấn công điên cuồng, căn bản không cho đám người Trần Độ có cơ hội ra tay.
Lúc này người có khả năng ra tay cũng chỉ có Tô Tín và Vương Ngọc.
Vương Ngọc cũng nhìn rồi hỏi.
- Có cứu hay không?
Nếu Nhậm Bình Sinh chết, trận chiến này không cần đánh nữa.
Dù sao Tả Vô Cương cũng là người có cảnh giới Dương Thần, tuy đám người Trần Vạn Tam mạnh nhưng có thêm bọn họ cũng không đánh lại Tả Vô Cương, dù cho bây giờ Tả Vô Cương đã trọng thương nhưng kết quả vẫn giống vậy.
Cứ thế thì Anh Hùng Hội sẽ bại hoàn toàn, chỉ dựa vào hai người là Tô Tín và Vương Ngọc, bọn họ không kiêu ngạo đến mức có thể cướp đồ từ tay võ giả cảnh giới Dương Thần của Thần Đạo Minh, dù cho sau trận chiến này Thần Đạo Minh cũng tổn thất không nhỏ.
Đương nhiên nếu Bạch Vô Thường và Hắc Vô Thường đều ở đây thì không thành vấn đề, với sức mạnh của bốn người bọn họ thì dù đánh không lại Tả Vô Cương khi còn mạnh nhưng vẫn nắm chắc vây giết Tả Vô Cương đang bị thương mấy phần.
Cho nên Tô Tín trực tiếp trầm giọng nói.
- Chưa đến lúc, chờ một chút, Tả Vô Cương có con bài chưa lật, lẽ nào Nhậm Bình Sinh lại không có? Hắn sẽ không chết.
Đúng lúc này, tình hình trong sân cũng đúng như lời Tô Tín, khi kiếm Chỉ Qua cách cổ Nhậm Bình Sinh không tới một tấc, kiếm khí quanh người hắn nổ tung ầm ầm, phía sau hắn có một bóng kiếm dài xuất hiện, kiếm ý xông lên trời, kiếm ý Sơn Hà vô tận giáng xuống, Nguyên Thần hóa kiếm, chém chết tất cả cổ trùng trong cơ thể hắn, mỗi lần chém một kiếm, Nhậm Bình Sinh đều phun ra một ngụm máu tươi.
Thật ra Nhậm Bình Sinh cũng không biết bí pháp Nguyên Thần, Anh Hùng Hội cũng không có võ giả am hiểu bí pháp Nguyên Thần, nếu không thì hắn cũng sẽ không dễ dàng bị Tả Vô Cương lập kế như thế.
Lúc nãy hắn dùng nghị lực lớn của mình sau đó kêu hóa thân của mình xuất hiện, dùng cách đơn giản nhất của mình là tự chém giết Nguyên Thần của mình, tiện thể chém giết cổ trùng trong Nguyên Thần của mình!
Cách này vô cùng đơn giản thô bạo nhưng cũng cực kỳ có tác dụng.
Cuối cùng Nhậm Bình Sinh dùng cách tự mình hại mình để phá vỡ bí pháp của Tả Vô Cương, điều này làm cho hơi thở của hắn hạ thấp, máu tươi không ngừng chảy xuôi ra từ khóe miệng.
Tả Vô Cương cũng phun máu tươi trong miệng ra, hơi thở của hắn cũng bắt đầu giảm xuống, Nguyên Thần bị thương nặng, trực tiếp trọng thương.
Cổ trùng kia là một phần Nguyên Thần của hắn, kết quả bây giờ lại bị Nhậm Bình Sinh giết chết, lúc trước hắn sử dụng bí pháp cấm kỵ đã bị thương, hơn nữa bây giờ một phần Nguyên Thần cũng bị thương nặng, khiến cho Tả Vô Cương bị trọng thương, sức mạnh mười không còn một nhưng vẫn còn mạnh hơn Nhậm Bình Sinh rất nhiều.
Nói thật, không ai trong mọi người ở đây ngờ tới Nhậm Bình Sinh sẽ dùng cách đó để phá vỡ thế cục, thân là Hội chủ Anh Hùng Hội nhưng sự tàn nhẫn trong người Nhậm Bình Sinh cũng khiến cho cả lũ giặc ác kẻ hung của Lương Châu Đạo phải kinh hãi.
Thật ra Nguyên Thần của hắn chỉ bị cổ trùng khống chế một phần, nhưng Nhậm Bình Sinh không có tu luyện bí pháp Nguyên Thần lại không tìm ra được cổ trùng bám ở đâu.
Hắn cứ trực tiếp chém giết Nguyên Thần, một kiếm lại một kiếm, cuối cùng mới giết chết cổ trùng trên Nguyên Thần, nhưng Nguyên Thần của hắn cũng bị thương nặng, vết thương vô cùng nghiêm trọng, thậm chí có nguy cơ tạo thành vết thương vĩnh viễn.
Nhưng mà Nhậm Bình Sinh cũng không nói gì thêm, hắn chống kiếm, lau đi máu tươi ở khóe miệng, lạnh lùng nhìn Tả Vô Cương.
Mọi người ở đây đều biết, trận này vẫn là Anh Hùng Hội thắng.
Đừng thấy gần như bây giờ Nhậm Bình Sinh đã trọng thương, thậm chí không có chút sức lực chiến đấu nào mà lầm, Tả Vô Cương cũng không mạnh hơn hắn được mấy phần.
Trần Độ bắt tay Trần Vạn Tam là có thể đánh giết hắn, những võ giả khác của Thần Đạo Minh cũng giống như đồ ăn hại, căn bản không đáng nhìn.
Tô Tín núp ở một nơi bí mật gần đó khẽ nói.
- Cũng tới lúc chúng ta ra tay rồi, nếu như Tả Vô Cương không nói ra tin tức mảnh vỡ Chân Võ Pháp Tướng, chúng ta sẽ giúp hắn nói ra. Lấy hạt dẻ trong lò lửa, nếu mọi thứ trở nên hỗn loạn thì khi đó chúng ta mới ra tay tốt được.
Vương Ngọc ở bên gật đầu.
Bây giờ Nhậm Bình Sinh trọng thương, sức lực chiến đấu của Tả Vô Cương đã không còn nhiều, không có võ giả cảnh giới Dương Thần có thể uy hiếp được bọn họ, bây giờ mới là lúc bọn họ ra tay.