Chương 1351 - Thái Hành Đao Khách
Thái Hành Đao Khách
Nhóm đao khách của Thái Hành sơn trại, mũi đao dính máu đi tới. Đao ý sắc bén cùng với huyết sát chi khí căn bản không phải là thứ mà đệ tử Lỗ Vương phủ hay Thục Vương phủ có thể so sánh được.
Dẫn đầu là nhị vị trại chủ “Yêu Đao” Cơ Phóng Ca và cùng “Đái Đao Diêm La” Bộ Thiên Long trên giang hồ cũng là cường giả danh tiếng lẫy lừng, điểm này không giả được.
Ôn Dục đứng một bên trông thấy Thái Hành sơn trại chạy đến ngay đúng thời khắc mấu chốt, hắn không khỏi biến sắc, đồng thời căm hận nói:
“Đại nghịch bất đạo! Ở Đại Chu chúng ta mà bọn họ dám hát Thái Hành sơn ca. Bọn hắn muốn làm gì? Đây là đang khiêu khích Đại Chu chúng ta sao?”
Tô Tín biết Ôn Dục nói đám người Thái Hành sơn trại đang hát “Hoàng đế lão nhi nếu muốn, tự linh đầu người hiến Đại vương.”. Một câu hát kia rõ ràng chính là bất kính hoàng quyền.
Hắn thản nhiên nói: “Ôn công công, điểm này là ngươi không thể tráchThái Hành sơn trại được rồi. Bọn họ vì sao lại hát “Hoa mẫu đơn kiều diễm Lạc Dương” mà không phải “Hoa mẫu đơn kiều diễm Thịnh Kinh?”. Lạc Dương là địa phương nào? Đó chính là kinh đô ngày xưa của Đại Tấn. Thái Hành sơn trại chế giễu cũng là chế giễu Đại Tấn ngày xưa, Đại Tấn ngày xưa với Đại Chu chúng ta không có quan hệ gì.”
Ôn Dục nhất thời cứng họng. Từ điểm này mà nói, hắn quả thật không tìm ra được chỗ sơ hở.
Thật ra thì Thái Hành sơn trại không ngốc. Chỉ là một bài sơn ca mà thôi. Đại Tấn ngày xưa là lúc Thái Hành sơn trại cường thịnh nhất. Mà khi đó quốc chủ của Đại Tấn ngu ngốc, nếu không phải Đại Tấn có một nhóm cường giả trung thành thì sợ rằng Đại Tấn đã sớm bị người đánh đổ.
Cho nên khi đó Thái Hành sơn trại trào phúng không liên quan đến Đại Tấn. Mà bây giờ Đại Chu chủ sự, Thái Hành sơn trại dĩ nhiên sẽ không ngớ ngẩn sửa đổi bài ca này thành giễu cợt Đại Chu.
Lúc này thấy người của Thái Hành sơn trại tới, Cơ Ngôn Xương mặt đầy hưng phấn vội vàng lớn tiếng nói: “Chư bị hảo hán Thái Hành sơn trại, hôm nay nếu như các ngươi có thể giúp ta đoạt được hoàng vị thì ngày sau, thứ ta cho các ngươi sẽ càng nhiều hơn!”
Cơ Ngôn Tú nhìn Cơ Ngôn Xương giễu cợt nói: “Hoàng huynh, mới vừa rồi là ai cùng ta nói muốn làm một vương gia nhàn tản, an bài tốt lối thoát cho mình? Ngươi trở mặt cũng quá nhanh đi.”
Cơ Ngôn Xương trực tiếp cười lạnh nói: “Nếu có cơ hội, người nào cam tâm làm một Vương gia nhàn tản cơ chứ? Cơ Ngôn Tú, chớ ngây thơ.”
Cơ Ngôn Tú không để ý tới hắn, xoay người nói với Thái Hành sơn trại:
“Chư vị hảo hán Thái Hành sơn trại, Cơ Ngôn Xương hứa hẹn các ngươi thứ gì, ngày sau Bổn vương leo lên hoàng vị, cũng có thể cho các ngươi giống vậy, huống chi cơ hội Bổn vương leo lên hoàng vị còn lớn hơn so với Cơ Ngôn Xương.”
Cơ Phóng Ca không nói gì, nhưng Bộ Thiên Long bên cạnh cười ha ha nói: “Thục Vương cái gì kia? Ngươi tới chậm rồi. Thái Hành sơn trại chúng ta từ trước tơi nay làm việc luôn là một miếng nước bọt một cái đinh. Động tĩnh lớn như vậy, hai tay chưa động đã đầu hàng, đây không phải là phong cách của chúng ta.”
Cơ Ngôn Tú còn muốn khuyên, nhưng lúc này Tô Tín bỗng nhiên đứng ra nói: “A? Các ngươi muốn động thủ? Cũng được, ngược lại rất đơn giản, ngươi thấy ta thế nào?”
Thấy Tô Tín ra mặt, Cơ Phóng Ca cùng Bộ Thiên Long thần sắc nhất thời nghiêm lại một chút.
Tô Tín không giống hoàng tử có tiếng không có miếng Cơ Ngôn Tú. Bọn họ có thể không coi Cơ Ngôn Tú, thậm chí là Cơ Ngôn Xương coi ra gì. Nhưng bọn họ không thể không coi trọng Tứ đại thần danh chấn giang hồ Tô Tín.
Đặc biệt là Bộ Thiên Long, lúc này trong mắt còn ít ý chiến.
Thái Hành sơn trại nhiều đao khách như vậy nhưng chỉ có hắn là người trẻ tuổi nhất cũng là hiếu chiến nhất.
Hai tay Bộ Thiên Long cầm chặt đôi cán đao bên hông mình nói:
“Huyến kiếm thần chỉ Tô Tín? Tốt tốt. Địa Bảng cường gỉa ta lần đâu tiên lĩnh giáo! Có điều Tô đại nhân yên tâm, ta sẽ không giống hai vị trước kia vây công ngươi. Hôm nay ta liền muốn thử một chút, đến tột cùng là huyết kiếm của ngươi mạnh hay song đao của ta nhọn!”
Tô Tín lắc đầu nói:
“Đối thủ của ngươi là Ôn Dục Ôn công công. Ta tới chính là muốn lĩnh giáo nhị trại chủ Yêu Đao nổi tiếng thiên hạ rốt cuộc có bao nhiêu “Yêu”!”
Tô Tín cảm thấy rất hứng thú đối với Thái Hành sơn trại. Có điều trước kia không đánh chủ ý đến Thái Hành sơn trại.
Bởi vì chỉ cần Thái Hành sơn trại có trại chủ “Thiên Hạ Vô Đầu” Kha Yển Nguyệt thì trừ phi cường giả Chân Vũ cảnh tự mình xuất thủ, nếu không thì không ai dám tính toán với Thái Hành sơn trại.
Nhưng bây giờ Thái Hành sơn trại chủ động đưa tới cửa, trùng hợp bên này hắn lấy được một tin tức rất thú vị. Tô Tín bên này có ít mưu đồ.
Nhưng lúc này Bộ Thiên Long vừa nghe Tô Tín không giao đấu với hắn mà để hắn giao đấu với Ôn Dục, sắc mặt hắn đại biến, lớn tiếng nói: “Cái gì? Ngươi để cho một tên thái giám giao thủ với ta?”
Lời kia của hắn vừa thốt ra, Ôn Dục nhất thời tức giận, trực tiếp xuất đoản đao, trong nháy mắt bạo phát thuần dương cương khí cực kỳ cương mãnh chém ra một đao đồng thời mắng to: “Lão tử x tổ tông ngươi! Con mẹ ngươi nói ai thái giám?”
Nói thật, lần này Ôn Dục này quá thực bị Bộ Thiên Long làm tức giận gần chết, hắn chưa bao giờ thấy người nào miệng thối như vậy.
Nói thế nào thì mọi người đều là võ giả Dung Thần cảnh, ngày thường đều là người có mặt mũi. Đánh người không đánh mặt, chửi người không vạch khuyết điểm. Những lời này của Bộ Thiên Long trực tiếp đâm một đao trên ngực Ôn Dục.
Mà Bộ Thiên Long thấy Ôn Dục xuất thủ cũng giật mình.