Chương 1360 - Hy vọng ngươi không hối hận (2)
Hy vọng ngươi không hối hận (2)
Khóe miệng Tô Tín lộ ra một nụ cười lạnh lùng, trực tiếp xoay người rời đi.
Lâu Toàn Chung đứng một bên thấy Tô Tín đã rời đi, hắn không kiềm được hừ lạnh nói:”Cái thứ gì! Tô Tín hắn dù sao cũng là bề tôi của Đại Chu, giờ lại dám đối diện với điện hạ nói chuyện như vậy. Quá là cuồng vọng không biết mình là ai!”
Ôn Dục cau mày nói: “Đủ rồi! Im miệng!”
Trong số những người này chỉ có Lâu Toàn Chung là có tu vi Hóa Thần cảnh. Kết quả, chỉ có hắn nhảy ra thể hiện mình tồn tại.
Quan trọng nhất chính là thái độ Cơ Ngôn Tú đối với Tô Tín bây giờ. Trong này tuy có tâm lý vì thân phận hắn đã khác nên hắn cũng biến khác đi, nhưng tuyệt cũng không thể thiếu Lâu Toàn Chung châm ngòi.
Thứ người như vậy giữ lại chỉ biết làm ra chuyện xấu, nhưng bây giờ Cơ Ngôn Tú ngược lại rất tín nhiệm là hắn, cho nên Ôn Dục cũng không thể nói gì được.
Trong mắt Lâu Toàn Chung lộ ra vẻ tức giận, nhưng bây giờ hắn cùng với địa vị của Ôn Dục còn có chênh lệch nhất định, cho nên cũng không dám nhe răng với Ôn Dục, chỉ có thể trong lòng thầm mắng lão thái giám này nhiều chuyện.
Ôn Dục quay sang Cơ Ngôn Tú nói:
“Điện hạ, Tô Tín ở Lục Phiến Môn quyền thế chỉ đứng sau Thiết gia, tại triều đình cùng các phe quan hệ cũng không tệ. Bây giờ chúng ta hành động thế này chẳng khác nào đắc tội với hắn, làm như vậy có phải có chút không ổn không?”
Cơ Ngôn Tú không có vấn đề nói:
“Không cần để ý, Tô Tín này quá mức bướng bỉnh, cũng nên gõ cho một cái. Bằng không hắn ngay cả cái gì là quân, cái gì là thần cũng không biết. Lục Phiến Môn Thiết gia thế lớn, vốn ta cũng không muốn dùng Lục Phiến Môn trợ giúp, chỉ cần Tô Tín có thể vì ta phục tùng thôi, hắn không thể vì ta thì ta cũng không có chút tổn thất nào.”
Thấy Cơ Ngôn Tú đã quyết tâm, Ôn Dục cũng chỉ than thở một tiếng, không khuyên nữa.
Thật ra thì với hắn, Tô Tín là người có thù tất báo, hơn nữa có chút không chừa thủ đoạn nào. Đối với loại người này dù không giao hảo cũng không nên đắc tội. Mà bây giờ hành động này của Cơ Ngôn Tú lại đắc tội với Tô Tín rồi.
Có thể Cơ Ngôn Tú cho là mình đã là Thái tử, còn có không tới một tháng hắn sẽ lên ngôi, Tô Tín chẳng qua là bề tôi mà thôi, không tạo được chút nào uy hiếp đối với hắn, cho nên hắn dĩ nhiên không suy nghĩ đến cảm thụ của Tô Tín.
Cơ Ngôn Tú ho khan hai tiếng nói: “Mặc dù không có Tô Tín này, nhưng Long Ảnh Quân vẫn phải tạo dựng lên, như vậy, liền lập Võ Minh Trùng là Đại tổng quản của Long Ảnh Quân. Trương Chiêu Hiển cùng Lâu Toàn Chung làm Phó tổng quản, các ngươi đem đệ tử phủ Thục vương cùng các đệ tử trên giang hồ mới mời về biên chế lại mộ lần, coi như là nền tảng của Long Ảnh Quân.”
“Dạ, điện hạ!”
Ba người đồng loạt đáp ứng, trong đó Vũ Minh Trùng kia trên mặt tràn đầy vẻ kích động.
Hắn mặc dù đã là cường giả Dung Thần cảnh, nhưng nửa đời trước vẫn khổ tu, rõ ràng cả người có tu vi cường đại nhưng không cách nào đem đổi thành danh lợi quyền thế. Vũ Minh Trùng không cam lòng, thậm chí hắn còn hâm mộ ghen tị Tô Tín.
Bây giờ thì tốt rồi, hắn mới vừa xuống núi liền đã trở thành Đại tổng quản Long Ảnh Quân, địa vị có thể giống với đứng đầu Tứ đại thần bộ của Lục Phiến Môn.
Mà Lâu Toàn Chung cũng là mặt đầy vẻ hưng phấn.
Hắn trước kia mặc dù là tâm phúc của Cơ Ngôn Tú, nhưng thực tế quyền lực cũng không có bao nhiêu. Cơ Ngôn Tú thường xuyên để hắn muốn làm gì thì làm.
Bây giờ hắn trở thành Phó tổng quản Long Ảnh Quân, có thể nói là trực tiếp nắm trong tay lực lượng cực đại, dĩ nhiên Lâu Toàn Chung hưng phấn.
Cơ Ngôn Tú trầm giọng nói: “Các ngươi cũng đều biết, Cô cần đảm nhiệm giám quốc Thái tử một tháng. Qua thời gian một tháng này mặc dù Cô không làm gì cũng có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, nhưng Cô không cam lòng trở thành hoàng đế không uy. Cho nên các ngươi phải dùng thời gian nhanh nhất tới tạo nên Long Ảnh Quân. Hơn nữa có Phương ái khanh cùng Liễu ái khanh ở bên cạnh trợ giúp, nhất định phải trong một tháng này gây ra một ít động tĩnh cho Cô. Các ngươi lập được chiến công càng lớn, là có thể khiến Cô ở trong mắt những cường giả Đại Chu kia gia tăng không ít điểm. Để bọn họ cũng biết, Cô cũng có người tin tưởng mình, Cô cũng có năng lực!”
Dã tâm của con người tùy theo địa vị mà cũng sẽ biến hóa thay đổi. Không có ai dễ thỏa mãn. Có được cái gì thốt lại liền đưa mắt nhìn thứ tốt khác. Cơ Ngôn Tú là như thế.
Ngày xưa hắn chẳng qua là Vương gia nhàn tản bên người chỉ có một thiếp thân thái giám bảo vệ, sở cầu cũng chẳng qua là có thể tự vệ mà thôi.
Sau đó đám người Cơ Ngôn Thành bị phế, thực lực của hắn mặc dù đã đủ tự vệ, nhưng cũng đưa ánh mắt liếc về phía kia ngôi vị hoàng đế.
Bây giờ mắt thấy ngôi vị hoàng đế đã tới tay, Cơ Ngôn Tú lại bắt đầu ảo tưởng mình có thể quân lâm thiên hạ, uy chấn bát phương, thậm chí chiến công vượt qua phụ hoàng Cơ Hạo Điển của hắn, mà không chịu yên lặng làm một hoàng đế bù nhìn.
Hùng tâm tráng chí Cơ Ngôn Tú cũng có, lúc này lòng tin của Cơ Ngôn Tú bành trướng vô cùng, hắn giống như đã thấy mình uy lâm thiên hạ, tiêu diệt Đông Tấn, đánh Kim Trướng Hãn Quốc chạy chối chết.
Đám người Lâu Toàn Chung lập tức nói: “Điện hạ yên tâm, bọn ta nhất định tận tâm tận lực phò tá điện hạ lập nên chiến công.”
Nhìn cả đám hứng thú bừng bừng, chỉ có chân mày Ôn Dục không nhịn được nhíu lại một chút, hắn cũng không biết chuyện này là chuyện tốt hay chuyện xấu.