Chương 1363 - Kế hoạch của Tô Tín
Khi Tô Tín trở lại Địa Phủ, thật đúng là không có mấy người đang ở đó.
Mạnh Bà không có mặt. Hậu Thổ đang bế quan, người phụ trách Địa Phủ hiện tại chỉ còn một mình Thôi Phán Quan.
Thấy Tô Tín tới, Thôi Phán Quan kinh ngạc nói: “Thịnh Kinh thành xảy ra việc lớn như vậy mà ngươi còn có lòng dạ nhàn rỗi đến đây?”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: "Cũng đã trở lại bình thường được kha khá rồi. Dẫu sao thì chiến lực nòng cốt của triều đình cũng không có tổn thất, cũng không có ai dám âm thầm làm chuyện gì. Có điều, sao lần này Địa Phủ không xuất hiện cùng với Thiên Đình? Không muốn xen vào chuyện của nơi này à?”
Thôi Phán Quan cười nói: “Hiểu biết của Địa Phủ chúng ta và Thiên Đình về Bạch Ngọc thạch bản kia cũng không thua kém nhau nhiều. Cái phương thức Trường Sinh này căn bản là việc vô bổ. Chẳng có tác dụng gì.
Cơ Hạo Điển muốn dựa vào cái này để trường sinh. Hắn đồng ý. Dù Tạo Hóa Đạo Môn và Thiếu Lâm Tự không đồng ý, bọn họ trăm phần trăm chắc sẽ ra tay.
Nếu như vậy, chúng ta nhúng tay vào còn có ích lợi gì? Dù sao, cứ cho là Cơ Hạo Điển thật sự có thể trường sinh thì cũng chẳng tạo được uy hiếp gì với chúng ta. Đúng rồi, lần này ngươi tới Địa Phủ làm gì?”
Trong mắt Tô Tín lộ một tia lạnh, nói: “Không có gì, chỉ là muốn mời các vị tới diễn một tuồng kịch mà thôi.”
Thôi Phán Quan rất hứng thú: “Ồ? Tuồng gì thế?”
Tô Tín cũng không giấu diếm mà thẳng thừng nói chuyện lần này của Cơ Ngôn Tú cho Thôi Phán Quan nghe.
Sau khi nghe xong, vẻ hứng thú của Thôi Phán Quan càng đậm hơn, hắn nói thẳng: “Hóa ra là như vậy. Chuyện nhỏ. Cụ thể làm gì ngươi nói thẳng là được. Ta sẽ tìm mấy người cho ngươi, chuyện thù lao không cần bàn.”
Theo lý mà nói mời cường giả Địa Phủ ra tay thì cần phải trả một mức giá nhất định. Chỉ có điều, thỉnh cầu của Tô Tín lần này với họ mà nói thật đúng là chuyện nhỏ. Chẳng có chút nguy hiểm nào. Nếu như thế thì bọn họ sẽ xem đây là nghĩa vụ hỗ trợ, dĩ nhiên không cần trả công.
Tô Tín nói kế hoạch của mình cho Thôi Phán Quan. Sau kh nghe xong, ánh mắt Thôi Phán Quan lộ ra một tia thương xót: “Cơ Ngôn Tú kia chọc phải ngươi đúng là xui xẻo. Có điều, chỉ có như thế mà muốn kéo hắn xuống nước e là hơi khó đấy?”
Tô Tín nói: “Đây chỉ là món khai vị thôi. Phía sau dĩ nhiên còn có kế hoạch khác.”
Thôi Phán Quan cũng không hỏi nhiều. Hắn đi tìm người. Xem có ai đang nhàm chán thì kéo vào một tay.
Qua một lúc, Thôi Phán Quan liền đưa người quen đến. Trong đó có Bạch Vô Thường Bạch Duy Duyên thường xuyên ở trong Địa Phủ. Còn có cả Phạt Ác Phán Quan Vương Ngọc.
Phía sau bọn họ còn có Đầu Trâu Trần Độ vẫn luôn ở mãi trong Địa Phủ không đi đâu.
Thương thế của Nhâm Bình Sinh chưa lành. Trần Độ dĩ nhiên muốn ở lại trong Địa Phủ với Nhâm Bình Sinh.
Mà người khiến cho người khác không ngờ tới là Hậu Thổ thế mà cũng đã ở đây.
Tô Tín chắp tay nói: “Hậu Thổ đại nhân, ngươi cũng muốn ra tay?”
Hậu Thổ gật đầu một cái, thanh âm nhàn nhạt nói: “Thương tích của Nhâm Bình Sinh đã tạm ổn định. Chỉ cần hắn tự tu bổ một chút là được. Ta bế quan đã phát chán rồi, coi như đi ra ngoài giải khuây.”
“Vậy thì cảm ơn Hậu Thổ đại nhân cùng chư vị tương trợ rồi.”
Tô Tín cảm ơn một tiếng, sau đó truyền tin cho Hoàng Bỉnh Thành để hắn chuẩn bị ra tay. Còn Tô Tín đi theo đám người Hậu Thổ tới chỗ phân đà của Bạch Liên giáo ở Hà Nam đạo.
Phân đà của Bạch Liên giáo ở chỗ này thật đúng không phải do Tô Tín tra ra được mà là tin tức hắn lấy được từ Cơ Phóng Ca của Thái Hành sơn trại.
Bàn về năng lực ẩn náu, ngoại trừ có một không gian độc lập, thì không còn một tông môn nào ngoại trừ Bạch Liên giáo có thể ẩn náu khỏi Thiên Đình và Địa Phủ được.
Bạch Liên giáo nhiều năm khuấy đảo phong ba trên giang hồ như vậy, bất kể là triều đình hay là võ lâm tông môn cũng hận thấu xương. Nhưng Bạch Liên giáo vẫn sừng sững ở đỉnh Cửu Ngục Tà Ma, thậm chí ngay cả sào huyệt cho đến giờ cũng chưa bị ai phát hiện. Không thể không nói đây cũng coi là một loại bản lĩnh.
Bây giờ phân đà chỗ Hà Nam đạo này cũng giống như vậy. Lục Phiến Môn qua lại soát nhiều lần cũng không phát hiện chỗ này.
Mặc dù trước đó có nguyên nhân do tổng bộ đầu Hà Nam đạo Lăng Chấn già nua, năng lực yếu kém. Nhưng nào ai tưởng tượng nổi phân đà của Bạch Liên giáo ở Hà Nam đạo lại ở trong một khu chợ.
Nơi đây nhìn từ bề ngoài chính là một khu chợ nông thôn bình thường. Thậm chí đến võ giả tu luyện võ đạo cũng không tìm được.
Nhưng trong thực tế, trong khu chợ này tất cả mọi người đều là người của Bạch Liên giáo. Chỉ có điều bọn họ không biết mà thôi.
Bí pháp tinh thần của Bạch Liên giáo tinh tế không tiếng động. Mấy đệ tử Bạch Liên giáo lẫn vào trong đám người này, dùng bí pháp tinh thần của mình mà không làm ảnh hưởng đến những người bình thường này, biến cả khu chợ mấy ngàn người nơi đâu cũng là nhãn tuyến của Bạch Liên giáo. Hơn nữa, chính bản thân người trong khu chợ cũng không ý thức được, vẫn giống những người bình thường khác. Chỉ có khi phát hiện tình huống dị thường thì bọn họ mới có thể truyền tin tức lại cho người của Bạch Liên giáo.
Còn những võ giả chân chính của Bạch Liên giáo kia đều ẩn sâu dưới mặt đất. Mỗi khi xuất nhập đều phải chọn thời điểm tan chợ, phong bế võ công, rời đi theo những dân chúng bình thường kia. Nhìn từ bên ngoài thật căn bản không nhìn ra được kẽ hở nào.
Nếu Thái Hành sơn trại không phải là rắn nhà ở Hà Nam đạo, nhận thấy khu chợ phiên có chút không đúng, rồi âm thầm quan sát từng người đến kẻ đi khỏi khu chợ này thì e cũng không phát được huyền ảo trong này.
Chỉ có điều dù cho Thái Hành sơn trại phát hiện được trong này có bí mật thì cũng không nói gì nhiều. Dẫu sao, Thái Hành sơn trại không có thù oán gì với Bạch Liên giáo mà thực lực của Bạch Liên giáo so với Thái Hành sơn trại bọn họ thì mạnh hơn nhiều. Vì vậy, Thái Hành sơn trại không muốn gây chuyện phiền toái nên cũng chẳng nói năng gì.