Chương 1370 - Để cho hắn đến cái bù nhìn cũng không làm được (2)
Dẫu sao nơi này là Đô thành Đại Chu, hai bên đều có cố kỵ, ai cũng không dám tùy tiện động thủ.
Vốn là loại chuyện này Địa Phủ hẳn đi nhúng một tay, dẫu sao coi như là không thể có được vật kia của Kim Trướng Hãn Quốc thì tốt nhất cũng phải phá hư được kế hoạch của Thiên Đình.
Chỉ có điều, gần đây nhân thủ ở Địa Phủ có chút thiếu hụt, cộng thêm với Chuyển Luân Vương có nói, đồ trong tay Kim Trướng Hãn Quốc kia chẳng có tác dụng gì, vì thế nên Địa Phủ cũng chẳng muốn đi động thủ nữa.
Tốn nhiều sức lực như vậy đi làm chuyện hại người không lợi mình cũng chẳng có nghĩa lí gì.
Cho nên bây giờ, Thôi Phán Quan nói sự tình cho Tô Tín nghe. Nếu như Tô Tín có thể sử dụng đến thì dĩ nhiên là không thể tốt hơn được nữa.
Thu tin tình báo này vào, Tô Tín cởi đồ Địa Phủ ra, một ngày sau mới trở lại Thịnh Kinh thành.
Sau khi trở lại Lục Phiến Môn Hoàng Bỉnh Thành vào trong phòng của Tô Tín, thấp giọng truyền âm, hỏi: “Lão đại, người Địa Phủ là do ngươi an bài?”
Tin tức phân đà Bạch Liên giáo là do Tô Tín để cho Hoàng Bỉnh Thành làm lộ ra. Kết quả, người của Cơ Ngôn Tú mới đến đã đụng ngay phải người Địa Phủ. Nếu như nói chuyện này không phải là do Tô Tín sắp xếp thì đánh chết Hoàng Bỉnh Thành cũng không tin.
Chỉ có điều, Hoàng Bỉnh Thành không biết Tô Tín có giao tình với Địa Phủ từ lúc nào?
Tô Tín cười cười, không nói gì, trực tiếp lấy mặt nạ Sở Giang vương của mình ra. Nhất thời, Hoàng Bỉnh Thành hít vào một ngụm khí lạnh: “Lão… Lão đại, ngươi chính là Sở Giang vương ở Địa Phủ?”
Tô Tín thu mặt nạ lại, làm động tác đừng lên tiếng, nói: “Cẩn thận cái miệng. Có thân phận bí ẩn, làm việc dễ dàng hơn.”
Lúc mới bắt đầu, Tô Tín vì cẩn thận nên ngay cả Lý Phôi hay Hoàng Bỉnh Thành cũng không biết thân thế của hắn ở Địa Phủ.
Hiện tại, Tô Tín đã thành đại thế. Hoàng Bỉnh Thành cũng là tâm phúc của Tô Tín, vì vậy không cần tiếp tục che giấy mà làm gì nữa. Mặc dù, nếu như Tô Tín không thừa nhận, Hoàng Bỉnh Thành cũng sẽ không truy hỏi, nhưng cái đó không cần thiết.
Còn Hoàng Bỉnh Thành nghe được tin này đúng là rất kinh ngạc, nhưng phần nhiều là kinh hỉ.
Thực lực của lãi đại nhà mình càng mạnh thì đối với hắn cũng là càng có lợi. Huống chi, Hoàng Bỉnh Thành sớm đã cho rằng thực lực của lão đại nhà mình tuyệt đối không thua với Thiên Đình hay Địa Phủ. Không ngờ, Tô Tín thực sự là người của Địa Phủ.
Như vậy cũng tốt, Tô Tín có thể bí mật sử dụng lực lượng vượt quá sức tưởng tượng của một người.
"Đúng rồi lão đại, tiếp theo chúng ta phải nên làm như thế nào?" Hoàng Bỉnh Thành hỏi.
Trong mắt Tô Tín lóe lên một tia lạnh, nói: “Đương nhiên là phải đi tìm vị Thái tử điện hạ kia đòi công đạo trước rồi. Đừng quên, tin tức kia là do Phương Cửu Nguyên “cướp” được từ trong tay bộ khoái Hà Nam đạo. Đây là chuyện không hợp quy củ.”
Hoàng Bỉnh Thành nhất thời rõ ràng, lập tức gọi đủ người kéo đến phủ Thái tử của Cơ Ngôn Tú.
Mà lúc này bên trong phủ Thái tử, Cơ Ngôn Tú không nặng không nhẹ trách móc mấy người Vũ Minh Trùng mấy câu, nói bọn họ hành động sau này phải chú ý một chút.
Bởi mất thể diện vì chuyện này, trong lòng Cơ Ngôn Tú cũng rất tức giận. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, hắn dĩ nhiên không thể nào phạt nặng bọn họ được, cho nên cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Mà Vũ Minh Trùng cũng cảm giác rất là mất thể diện, mặc dù Cơ Ngôn Tú không nói gì nặng lời, nhưng hắn vẫn chẳng còn mặt mũi gặp ai như trước.
Vũ Minh Trùng người này mặc dù chẳng qua chỉ mới bước vào trong giang hồ nhưng hắn vẫn rất đề cao bản thân mình.
Bàn về xuất thân, hắn chính là đệ tử của đệ nhất cường giả Thôn Nhật Thần Viên Vũ Thành Tắc của Đại Tấn ngày trước, lai lịch cũng lớn kinh người.
Ngay cả một trong ba tộc ẩn thế - Trương gia Trí Viễn đường cũng muốn xưng huynh gọi đệ với hắn! Có thể nói, trong lòng Vũ Minh Trùng sớm đã chuẩn bị nổi danh thiên hạ, quyền khuynh nhất phương rồi.
Mà trên thực tế cũng đúng là như vậy, mới vừa gia nhập dưới quyền Cơ Ngôn Tú, hắn liền được Cơ Ngôn Tú trọng dụng, để cho hắn chấp chưởng Long Ảnh quân. Kết quả cuối cùng lại xảy ra chuyện thế này.
Ánh mắt Vũ Minh Trùng nhìn về phía Phương Cửu Nguyên có chút thay đổi. Với cách nghĩ của hắn, nếu như không phải là tình báo của Phương Cửu Nguyên sai lệch thì người mình há có thể loạn như quạ vậy?
Cảm giác được ánh mắt của Vũ Minh Trùng, Phương Cửu Nguyên lập tức chau mày nói: “Vũ đại nhân, ngươi có ý gì đây?”
Vũ Minh Trùng cười lạnh: “Ta có ý gì thì trong lòng Phương đại nhân ngươi tự biết. Chẳng trách có vài người, lăn lộn mãi trong Lục Phiến Môn cũng không được gì. Hóa ra tài nghệ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lục Phiến Môn coi trọng tin tình báo nhất. Kết quả, có mấy người ngay cả tin tình báo cũng sai, thế mà còn không biết xấu hổ tự nhận mình là Tứ Đại Thần Bộ cái gì?”
Phương Cửu Nguyên nghe lời này, nhất thời cả giận, chỉ thẳng vào Vũ Minh Trùng, hừ lạnh nói: “Mình là phế vật còn oán người khác? Nếu không phải là Thái tử điện hạ nói ta đến giúp các ngươi thì các ngươi có dùng cả đời cũng không tìm được tung tích của Bạch Liên giáo!”
Hai người một lời không hợp liền rùm beng, Liễu Vô Tiền và Phương Cửu Nguyên đều là Tứ Đại Thần Bộ Lục Phiến Môn, dĩ nhiên bọn họ đứng chung một chiến tuyến.
Mà Trương Chiêu Hiển là huynh đệ kết nghĩa với Vũ Minh Trùng, hai người bọn họ dĩ nhiên cùng chung mối thù.
Hai nhóm người hỏa khí rực trời, thiếu chút nữa là đánh nhau. Lâu Toàn Chung mặc dù muốn điều đình nhưng tiếc là thực lực của hắn quá kém, thấp cổ bé họng nói chẳng ai nghe.
Đang lúc hỏa khí giữa họ đang càng lúc càng nồng đậm, Ôn Dục đẩy cửa đi vào, quát: “Đủ rồi! Đừng ồn ào nữa!”
Ôn Dục là tâm phúc bên cạnh Cơ Hạo Điểm, là tâm phúc chân chính. Mặt mũi Lâu Toàn Chung có thể không nể nhưng mặt mũi của Ôn Dục thì nhất định phải nể. Thế nên hai nhóm người dừng lại.
Ôn Dục đen mặt lại nói: "Các ngươi còn mặt mũi ồn ào ở chỗ này? Không biết phiền toái đã tìm tới cửa sao? Tô Tín dẫn người chặn trước cửa phủ Thái Tử, muốn đòi công đạo, các ngươi còn mặt mũi ở đây ồn ào? Trước phải nghĩ cách đuổi được cái phiền này đi đã!"