Chương 1373 - Cáo trạng
Trấn áp long mạch ở Đại Chu thật ra là mấy vị cường giả Chân Vũ cảnh. Cơ Huyền Viễn là Dương Thần cảnh chẳng qua chỉ là ở một bên phụ giúp mà thôi, có cũng được mà không có cũng không sao.
Cho nên Cơ Ngôn Tú đến Hoàng cung cầu kiến Cơ Huyền Viễn liền lập tức có người dẫn hắn đi.
Trong một gian Thiên Điện tại Hoàng thành, Cơ Huyền Viễn đã chờ sẵn. Cơ Ngôn Tú đi qua chắp tay nói: “Tham kiến lão tổ.”
Bàn về bối phận, kì thật Cơ Huyền Viễn còn cao hơn Cơ Hạo Điển. Vì vậy, ngày xưa Cơ Hạo Điển cũng phải gọi hắn một tiếng “Hoàng thúc”, thế nên Cơ Ngôn Tú gọi hắn là “lão tổ” kì thực cũng không sai.
Cơ Huyền Viễn cũng chỉ thản nhiên, nói: “Lão tổ Đại Chu ta chỉ có một người thôi. Thái tử điện hạ hay là đổi cách xưng hô khác đi.”
Cơ Ngôn Tú có chút không hiểu, sao hắn lại có cảm giác Cơ Huyền Viễn hình như không thích hắn?
Mặc dù theo lí thuyết, lão tổ Hoàng tộc họ Cơ bọn họ kì thật chỉ có Chân Vũ cảnh Cơ Vũ Lăng. Nhưng Cơ Huyền Viễn là trưởng bối, gọi hắn một tiếng “lão tổ” cũng là thể hiện tôn kính. Cơ Huyền Viễn sao lại không vui thế?
Cơ Ngôn Tú có chút lúng túng, nói: “Vương gia, là như thế này, hôm nay Tô Tín mang theo người công khai đánh phủ Thái tử của ta. Hơn nữa, còn đả thương thủ hạ Vũ Minh Trùng của ta. Hành vi như thế quả thực là quá càn rỡ!”
Cơ Ngôn Tú càng nói càng căm phẫn: “Đại Chu ta có thể nói là tương đối khoan dung với bề tôi. Nhưng khoan dung không có nghĩa là dung túng. Quân là quân mà thần là thần. Nếu không có tôn ti cao thấp thì còn nói gì nữa? Vương gia, Tô Tín này mặc dù là trọng thần Đại Chu nhưng cũng chính vì thế nên chúng ta mới không thể mặc kệ hắn. Nếu không những người khác ở Đại Chu ta đều lấy đó làm lệ, sau này còn đến đâu nữa? Nhất định phải nghiêm trị!”
Nói xong lời này, Cơ Ngôn Tú nhất thời thở dài một cái. Nhưng lúc này hắn phát hiện Cơ Huyền Viễn chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn, lập tức, trong lòng Cơ Ngôn Tú khẽ động.
“Ngươi nói quân là quân, thần là thần, thế nhưng cái vị trí “quân” này của ngươi có được kiểu gì?” Cơ Huyền Viễn nhàn nhạt hỏi.
Cơ Ngôn Tú vừa muốn giải thích, Cơ Huyền Viễn lại nói: “Làm người không thể quên gốc.Toàn bộ người trong thiên hạ biết rõ ngôi vị Hoàng đế này là dựa vào Tô Tín mà có. Hiện giờ các ngươi gây tới mức này, ngươi còn muốn trừng phạt Tô Tín. Ngươi khiến cả cái giang hồ này nhìn ngươi thế nào đây? Vong ân phụ nghĩa? Hay là qua cầu rút ván?
Thân là người đứng đầu Đại Chu, ngươi thế mà lại làm ra cái chuyện như này. Ngươi nói người trong giang hồ yên tâm nhờ cậy ngươi, nương tựa vào Đại Chu kiểu gì?”
"Chuyện này chẳng lẽ cứ bỏ đi như vậy sao?" Cơ Ngôn Tú có chút không cam lòng.
Cơ Huyền Viễn nhìn hắn một cái, trong mắt mang vẻ thất vọng.
“Đừng tưởng rằng ta bị mù. Chuyện trên giang hồ có lẽ ta không hiểu được bằng Lục Phiến Môn nhưng chuyện của Đại Chu không gạt được ta đâu!
Lần này nếu như không phải ngươi thích làm việc lớn hám công to, cho thủ hạ của mình cướp tin tình báo của thủ hạ Tô Tín thì hắn sẽ đến đòi ngươi công đạo à?”
Cơ Ngôn Tú vội vàng giải thích: “Chuyện này là do Phương Cửu Nguyên tự mình quyết định. Trước đó ta cũng không biết.”
Cơ Huyền Viễn chỉ Cơ Ngôn Tú nói: "Nhớ, bất kể chuyện này ngươi có biết hay không, nhưng Phương Cửu Nguyên là thủ hạ của ngươi. Hắn gây ra chuyện gì thì ngươi phải chịu!
Giống như lúc các ngươi chọc phải người của Địa Phủ, bất kể ai đúng ai sai ta cũng phải bảo vệ ngươi. Bởi vì ngươi là Thái tử Đại Chu. Bọn họ động đến ngươi chính là đang tát vào mặt Đại Chu.
Nếu như ngươi đụng chuyện là đẩy thủ hạ của mình ra thì không phải là người khác đánh vào mặt ngươi nữa. Chính là ngươi đang tự đánh vào mặt mình.”
Cơ Ngôn Tú bị Cơ Huyền Viễn nói, sắc mặt đỏ bừng. Lời mới vừa rồi của hắn là nói theo bản năng mà thôi, không ngờ lại phải chịu khiển trách một phen.
Tiếp đó, Cơ Huyền Viễn hừ lạnh, nói: “Huống chi, đám thủ hạ trong tay ngươi là hạng người nào không phải ngươi không biết. Trương Chiêu Hiển là người của Trương gia Trí Viễn đường. Trương gia này so với Tô gia thì thông minh hơn, cũng láu cá hơn. Hạng người này ngươi có thể dùng nhưng không thể trọng dụng. Bởi đối phương sẽ đặt lợi ích của Trương gia lên trên lợi ích của triều đình.
Còn cái tên Vũ Minh Trùng kia. Mặc dù là mãng phu ngu đần, nhưng hắn là đệ tử của Vũ Thành Tắc, đệ nhất cường giả tiền triều Đại Tấn. Sư phụ hắn sở dĩ chết sớm đoán chừng lí do cũng không nằm ngoài việc lúc trước bị hai vị cường giả Đại Chu chúng ta đánh trọng thương.
Bây giờ, Vũ Thành Tắc đã chết, ngươi dùng Vũ Minh Trùng không sao. Nhưng ngươi cam đoan đối phương sẽ không mang lòng oán hận Đại Chu chúng ta cách nào đây?”
Lời của Cơ Huyền Viễn khiến cho Cơ Ngôn Tú đầu đầy mồ hôi lạnh.
Hắn vốn cho rằng thủ đoạn của mình không tệ. Ít nhất thì cách nhìn người cũng rất chuẩn, cho nên mới có thể tập hợp được nhiều cường giả đến vậy chỉ trong một thời gian ngắn.
Cho đến giờ phút này hắn mới phát hiện bản thân đã sai lầm đến mức độ nào.
So sánh với mấy lão quái vật như Cơ Huyền Viễn này mà nói thì hắn vẫn còn quá non nớt.
Mà lúc này, Cơ Huyền Viễn lại hừ lạnh, nói: “Hơn nữa, ngươi nhìn mà xem thủ hạ của mình là cái thứ gì chứ?
Tô Tín là thần tử nòng cốt của triều đình Đại Chu ta. Ngày đó, tại Quan Thiên Yến, Phương Cửu Nguyện sợ đánh không tiến lên. Tô Tín dùng thực lực Dung Thần cảnh đỡ được ba chiêu của Danh Kiếm sơn trang Hà Vô Sơn. Đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Bây giờ ngươi vì những chuyện nhỏ nhặt này mà bắt ta đi trừng phạt Tô Tín? Ngươi nói những bề tôi khác ở Đại Chu thấy vậy sẽ cảm thấy thế nào? Ngươi nói người giang hồ nhìn Đại Chu ta thế nào?”
Cơ Huyền Viễn trách mắng Cơ Ngôn Tú đế tối mặt tối mày. Mấy lời trừng phạt Tô Tín hắn cũng không thốt ra được nữa, chỉ có thể sắc mặt khó coi, mà hốt hoảng rời đi.
Dĩ nhiên, cũng trách Cơ Ngôn Tú xui xẻo, hắn tới không đúng lúc.