Chương 1377 - Lại là bất ngờ
Ba bên trước mắt đã có hiểu lầm lẫn nhau. Hơn nữa, trùng hợp thay ba bên này chẳng bên nào có ý muốn giải thích.
Cứ như vậy, chuyện này chỉ có thể phát triển theo tình huống bết bát nhất.
Mấy tên võ giả Kim Trướng Hãn Quốc kia là bên không nhịn nổi đầu tiên. Bọn họ quát giận một tiếng. Trong chớp mắt, một tên võ giả trong số đó đạp một cước, cước này giống như Thái Sơn áp đỉnh vậy, sức mạnh khổng lồ ầm ầm đổ vào, toàn bộ tửu lâu chấn động. Chớp mắt biến thành một vùng phế tích.
Tửu lâu nho nhỏ như thế vốn không đỡ được môt đòn toàn lực của võ giả Dung Thần cảnh. Nếu như đổi lại là võ giả Trung Nguyên thì bọn họ còn có thể thu lại một chút sức mạnh, tránh thương vong không cần thiết. Phải nói, trừ ma đạo hung đồ coi nhân mạng như cỏ rác ra thì phần lớn võ giả đều sẽ làm như vậy.
Chỉ có điều, đây là Đại Chu, có chết nhiều người hơn nữa thì cũng chẳng dính dáng gì đến bọn họ. Thế nên những võ giả Kim Trướng Hãn Quốc này ra tay cũng không chút kiêng kỵ nào.
"Ngăn bọn họ lại!"
Phương Cửu Nguyên quát giận một tiếng. Bất kể nơi này có người của Thiên Đình hay không, nhưng đúng thực là có người Kim Trướng Hãn Quốc. Chỉ cần có thể bắt bọn hắn lại, thế cũng đã là một cái công lớn rồi.
Kết quả, trong nháy mắt, cường khí vô tận nổ tung tấn công đến phía những tên võ giả Kim Trướng Hãn Quốc kia. Dù tửu lâu sụp đổ, bụi mù vây quanh, thế cũng không thể nào ngăn được đám Phương Cửu Nguyên.
Nhưng vào lúc này, người của Thiên Đình nén giận xuất thủ. Có điều, đối tượng ra tay của họ khọng phải là đám võ giả Kim Trướng Hãn Quốc nói ẩu nói tả kia mà là đám người Phương Cửu Nguyên.
Bọn họ chẳng qua là hiểu lầm với người Kim Trướng Hãn Quốc. Song, Độ Ách Tinh Quân và Vũ Sư là thầm hận Đại Chu phá tung kế hoạch hoàn hảo của bọn họ.
Nếu chiếu theo thường lệ, Kim Trướng Hãn Quốc cũng đã phái người đến Thịnh Kinh thành thì bọn họ khẳng định cũng đã quyết định đổi chác với Thiên Đình bọn hắn.
Nào ngờ, đám người Phương Cửu Nguyên vừa xuất hiện lại khiến cho cuộc giao dịch này hoàn toàn bị lỡ dở. Cái này nói bọn họ làm sao mà không hận cho được?
Hai tên cường giả Thiên Đình ra tay, uy thế bất phàm. Đám Phương Cửu Nguyên mặc dù có mấy tên là Dung Thần cảnh nhưng cũng bị hai người kia quấn lấy.
Phương Cửu Nguyên trực tiếp quát lên: “Đại Chu ta không có ý đối địch với Thiên Đình các ngươi. Bây giờ các ngươi như này là muốn khiêu khích uy nghiêm Đại Chu của chúng ta hay sao?”
Độ Ách Tinh Quân giận dữ, cười, hỏi ngược lại: “Không có ý đối địch với Thiên Đình chúng ta? Các ngươi phá hỏng việc của Thiên Đình chúng ta còn nói là không có ý đối địch? Đúng là nực cười!”
Vừa nói, Độ Ách Tinh Quân xuất thủ lại ngoan độc thêm một chút, áp chế đám người Phương Cửu Nguyên ngóc đầu lên không nổi.
Mà đám người Kim Trướng Hãn Quốc bên kia lại nhân lúc này, trong nháy mắt biến mất không tăm hơi.
Tuy rằng Phương Cửu Nguyên cũng bố trí người ở bên ngoài nhưng người hắn bố trí đều là võ giả Hóa Thần cảnh và Tiên Thiên cảnh. Vì phòng cá lọt lưới thôi, căn bản không ngăn được đám người Kim Trướng Hãn Quốc kia.
Đám người Phương Cửu Nguyên cùng Liễu Vô Tiền lòng ôm đại hận. Công lao tới tay cứ vậy vuột mất!
Mà lúc này, Độ Ách Tinh Quân và Vũ Sư hai người đánh một trận, cảm giác thời gian có hơi lâu. Dù sao nơi này cũng là Bắc Nguyên Đạo, cách Thịnh Kinh thành không bao xa. Bọn họ cũng sợ gây ra chuyện gì. Cho nên hai người rút người về sau, Độ Ách Tinh Quân hừ lạnh, nói: “Chuyện này vẫn chưa xong đâu! Triều đình nhất định phải cho Thiên Đình ta một câu trả lời!”
Vừa nghe thấy câu đấy, Phương Cửu Thiên suýt chút nữa mắng cha chửi mẹ.
Địa Phủ đòi hắn một câu trả lời. Thiên Đình lại đòi một câu trả lời nữa. Hắn lại chọc đến ai nữa rồi chứ?
Lúc này, một tên thủ hạ thận trọng lại gần, hỏi: "Phương đại nhân, bây giờ chúng ta làm thế nào?"
Phương Cửu Nguyên nhìn tòa tửu lâu chịu tai bay vạ gió mà biến thành phế tích kia, còn cả thực khách hoặc chết hoặc bị thương, hắn không khỏi tức giận trong lòng, mắng to: “Làm thế nào? Ngu ngốc!
Không có mắt à? Trước hết cho người khắc phục hậu quả ở đây, sau đó phái người lập tức đi truy nã đám võ giả Kim Trướng Hãn Quốc đó! Trước khi chúng rời Bắc Nguyên Đạo phải bắt chúng lại!”
Mặc dù Phương Cửu Nguyên cũng biết, những võ giả Kim Trướng Hãn Quốc kia mà muốn chạy thì dù lấy sức của lực lượng mật thám tập sự cũng đừng hòng đuổi theo họ dễ dàng. Dù sao, bọn họ cũng là Hóa Thần cảnh và Dung Thần cảnh. Có điều, vẫn phải làm vì mặt mũi.
Thuận tiện hắn cũng muốn nghĩ kế sách làm sao để giải thích với Cơ Ngôn Tú.
Lúc này, trong phủ Thục Vương, Cơ Ngôn Tú cũng đang nóng nảy đi đi lại lại, trong tay không ngừng nghịch khối ngọc bội, chờ tin tức.
Chuyện lần trước cũng đã đủ mất mặt rồi. Nếu như lần này đám Phương cửu Nguyên làm làm hư chuyện thì hắn cũng không biết phải làm thế nào mới được.
E là, dù mình có thể lên ngôi nhưng lại để lại ấn tượng thành sự chưa thấy bại sự có thừa trong lòng cường giả Đại Chu. Kiểu gì cũng phải làm Hoàng đế bù nhìn một thời gian.
Mà lúc này bên ngoài truyền đến một trận vang động, Cơ Ngôn Tú vội vàng đi ra ngoài, thấy đám Phương Cửu Nguyên đi đến, hắn lập tức hỏi: “Thành công không?”
Phương Cửu Nguyên lúng túng nói: Điện hạ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Cái gì? Lại chuyện ngoài ý muốn?”