Chương 1388 - Cơ Ngôn Thành hối hận (2)
Hiện tại, Cơ Ngôn Tú nếu muốn giết Cơ Ngôn Thành, thế thì Cơ Ngôn Thành sẽ làm lớn chuyện lên. Đến lúc đó, Cơ Ngôn Tú mang tội giết huynh trên lưng. Mặc dù không tạo được ảnh hưởng gì thực tế với Cơ Ngôn Tú, nhưng ít nhất cũng có thể khiến người khác thấy chán ghét.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm bỗng nhiên truyền đến: "Thái Vương điện hạ hiện tại không muốn sống sao? Cần gì chứ? Chỉ cần sống sót thì có hy vọng, không phải sao?"
Tô Tín chậm rãi đi vào trong, nhìn thấy dáng vẻ chán chường của Cơ Ngôn Thành hắn không khỏi lắc đầu một cái, xem ra đả kích vị Thái Vương điện hạ này chịu đựng so với trong tưởng tượng của hắn còn nặng hơn nhiều.
Phùng Anh giận dữ nói: "Tô đại nhân! Thái Vương điện hạ nói thế nào cũng là hoàng tử Đại Chu, ngươi thẳng thừng xông vào Thái Vương phủ là có ý gì?"
Mặc dù Thái Vương Cơ Ngôn Thành đã là chỉ còn trên danh nghĩa, nhưng Tô Tín xông thẳng vào Thái Vương phủ như vậy, cũng là đang đánh vào mặt Cơ Ngôn Thành.
Đương nhiên bây giờ chẳng ai để ý đến chuyện này nữa, Cơ Ngôn Thành nói, giọng không chút cảm tình: “Là Cơ Ngôn Tú phái ngươi đến giết ta?
Tô Tín, ngươi cũng thật là khắc tinh của bản vương. Lúc trước bản vương từng chịu thiệt thòi không biết bao lần trong tay ngươi. Không ngờ đến sau cùng, bản vương lại chết trong tay ngươi."
Tô Tín lắc lắc đầu nói: "Cơ Ngôn Tú không có tư cách phái ta đến giết ngươi. Thái Vương điện hạ ngươi cũng không cần chết."
Cơ Ngôn Thành bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, hình như hắn phát hiện ra chuyện gì ghê gớm lắm vậy.
Tô Tín vừa mới nãy gọi thẳng tên Cơ Ngôn Tú, trong ngữ khí này lại không hề có chút cung kính nào. Bình thường mà nói hắn ít nhất cũng phải gọi đối phương một tiếng Thái tử điện hạ mới đúng.
Tô Tín nhìn Cơ Ngôn Thành, trầm giọng nói: "Thái Vương điện hạ, bị người khác một cước đá từ trên mây xuống, tư vị không dễ chịu đúng chứ? Chà chà, hiện tại bộ dạng này của ngươi không phải là Thái Vương Cơ Ngôn Thành hăm hở mà ngày xưa ta quen biết nữa."
Trong mắt Cơ Ngôn Thành loé ra một tia không rõ, lạnh giọng hỏi: "Tô Tín, lẽ nào ngày hôm nay ngươi đến là để cười nhạo ta sao?"
Tô Tín lắc lắc đầu nói: "Ta không nhàm chán như vậy. Ta chỉ là muốn nói cho Thái Vương điện hạ ngươi một tiếng, chỉnh đốn đường hoàng một chút. Bộ dạng hiện tại của ngươi đảm đương không nổi vị trí Thái tử, bằng không trên đại điển đăng cơ, lại làm mất mặt Đại Chu."
Nói xong lời nói này, Tô Tín trực tiếp xoay người rời đi, chỉ để lại phía sau Cơ Ngôn Thành trong mắt còn mang vẻ kinh hãi và thái giám thiếp thân Phùng Anh của hắn.
Trong vòng một ngày, Tô Tín tung hoành ngang dọc, đều đã chuẩn bị thỏa đáng tất thảy, mà cùng lúc đó Cơ Ngôn Tú cũng đã chuẩn bị xong. Có điều, hắn chuẩn bị cho đại điển đăng cơ năm ngày sau.
Thủ hạ liên tiếp làm hư hai chuyện, đắc tội với cả Thiên Đình cùng Địa Phủ. Sau lần đó Cơ Ngôn Tú rốt cục không muốn làm bừa nữa. Đương nhiên mấy người Cơ Huyền Viễn cũng sẽ không cho phép hắn lại gây phiền toái.
Có điều tuy rằng Cơ Ngôn Tú có chút không cam lòng, nhưng vui sướng vì việc sắp đăng cơ trở thành Đại Chu Nhân Hoàng đã xua tan phiền muộn trong lòng hắn. Thậm chí mấy ngày nay hắn đều cố ý nhờ lễ quan cung đình dạy hắn một ít lễ nghi lúc đăng cơ các kiểu vô cùng trang trọng.
Chỉ có điều nội tình Đại Chu vốn không có bao nhiêu, những trọng thần Đại Chu kia cũng rất thực tế, có thực lực, có năng lực là được, làm mấy cái trò vớ vẩn này làm gì? Đại Chu không mấy coi trọng những kiểu lễ nghi phiền phức này.
Sau năm ngày, Cơ Ngôn Tú sớm đã mang theo thủ hạ của hắn đi vào trong Hoàng cung. Có điều, kì quái thay, Đường Hiển cũng không có trực tiếp dẫn hắn tới sân cử hành nghi thức đăng cơ, mà dẫn hắn tới bên trong điện nghị sự, trên mặt còn treo một nụ cười khó hiểu.
Lúc này bên trong điện nghị sự, trọng thần của Đại Chu đều ở đó, ngay cả Hoàng Thất Cung Phụng Đường ít khi có mặt cũng phải một vị võ giả Dương Thần cảnh đến.
Thế trận như vậy khiến Cơ Ngôn Tú hơi thấy kỳ quái, nhưng hắn biết hai chuyện trước đây có hơi chọc cho Cơ Huyền Viễn không vui, cho nên hắn cũng không nói cái gì nhiều, mà đàng hoàng đứng ở một bên.
Giờ lành sắp đến, bọn họ cũng phải chuẩn bị lễ đăng cơ rồi. Trước mắt cứ tạm thời nhẫn nại đã.
Nhìn thấy người cũng đã đến đủ, Cơ Huyền Viễn ho khan một tiếng nói: "Chư vị, quốc không thể một ngày không vua, cho nên chuyện quan trọng nhất trước mắt Đại Chu ta chính là tuyển ra Nhân Hoàng, trấn áp triều đình, giang hồ.
Trước mắt Thục vương Cơ Ngôn Tú đã trở thành Thái tử giám quốc được hơn một tháng, mời chư vị đưa ra phán xét, có ý kiến bất đồng hay không."
Nghe vậy Cơ Ngôn Tú vội vã cúi đầu, bày ra tư thái khiêm nhường.
Những chuyện này lễ quan đã từng dạy hắn, cái này cũng coi như là truyền thống của Đại Chu.
Trước đây Đại Chu là nước nhỏ, nên rất nghiêm khắc với người có dã tâm lên ngôi Hoàng đế.
Mỗi một Thái tử kế vị sau đều cần giám quốc một quãng thời gian, chức trách thay quyền Hoàng Đế, để Đại Chu triều thần nhìn xem có tư cách trở thành Hoàng đế hay là không.
Đương nhiên, đến bây giờ thì cũng chỉ như là diễn trò. Dẫu sao, trước mắt Đại Chu đã ổn định, đã không cần thiết giám quốc cái gì nữa.
Theo lễ quan dạy, hắn chỉ cần làm ra vẻ khiêm tốn, thận trọng, chờ tất cả đại thần Đại Chu đồng ý là được.
Nhưng Cơ Ngôn Tú không nghe được thanh âm đồng ý của đám người Cơ Huyền Viễn. Bỗng dưng hắn thấy Tô Tín đi ra ngoài, điều này khiến cho trong lòng hắn nhất thời dâng lên dự cảm không lành.