Chương 1393 - Ám vệ
Tô Tín muốn thành lập một tổ chức vũ lực thuộc về mình, kỳ thực một phần nguyên nhân cũng là vì triều đình và người của Thiết gia.
Tô Tín là Tứ Đại Thần Bộ của triều đình, là trọng thần Đại Chu, nhưng chẳng may có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hắn cần cùng triều đình và Thiết gia đứng ở phía đối lập, vậy lúc này, người dưới tay hắn phải nên làm thế nào?
Trước mắt bên trong Lục Phiến Môn thủ hạ tâm phúc của Tô Tín không ít. Hầu như Bắc Nguyên đạo đều là người của Tô Tín, hơn nữa những năm gần đây Tô Tín để cho Hoàng Bỉnh Thành xâm nhập vào từ trong bóng tối, cũng biến không ít Truy Phong tuần bổ cùng mật thám tập sự ở Lục Phiến Môn trở thành tâm phúc của hắn.
Chỉ có điều những người này trước sau vẫn là số ít. Phần lớn dù tự nhận là người bên Tô Tín, nhưng nếu như triều định và Tô Tín cùng lúc ra lệnh thì bọn họ sẽ nghe ai? Hơn phân nửa vẫn sẽ nghe triều đình.
Cho nên việc lập một thế lực cho riêng mình là tương đối cần thiết.
Tô Tín thành lập ra Ám Vệ, nghĩa cũng như tên, chính là một đám hoạt động trong bóng tối. Chế độ của nó, Tô Tín không tính bắt chước Lục Phiến Môn hoàn toàn, còn chuẩn bị chia ra làm hai bộ phận.
Một bộ phận trong đó dĩ nhiên là tổ chức tình báo, Tô Tín tính đem thủ hạ mình là người cũ ở Lục Phiến Môn kia kéo tới phụ trách phương diện này. Dù sao bọn họ cũng có kinh nghiệm về mặt này, cũng đáng tin.
Mà một bộ phận khác là tổ chức vũ lực ám sát, không phải là bày ở ngoài sáng, mà là tồn tại ở trong tối.
Những người này Tô Tín tính dùng một ít người của Tô gia làm cơ sở, hơn nữa một phần lực lượng là do Tô Tín tại Giang Nam đạo bồi dưỡng.
Người của Tô gia có thiên phú, có thực lực, nhưng đáng tiếc thời gian những người này bước vào giang hồ quá ngắn, có chút không đủ tàn nhẫn.
Mà đám thủ hạ kia của Tô Tín tại Giang Nam đạo là cái dạng gì? Đều là mấy tên côn đồ ác bá được hắn hợp nhất, trước kia theo hắn đồ tông diệt môn, giết người vô số.
Mặc dù sau đó Tô Tín rời khỏi Giang Nam đạo, nhưng Lý Phôi kế nhiệm vị trí của Tô Tín cũng không phải là cái hạng người gì nhã nhặn, sát tâm không thua Tô Tín.
Cho nên cứ như vậy, đám bộ khoái Lục Phiến Môn ở Giang Nam đạo có thể nói đều là hạng người vô cùng hung ác. Hơn nữa, cũng không có lòng cung kính gì đối với triều đình, hoàn toàn chỉ nghe lệnh Tô Tín.
Khuyết điểm duy nhất của nhóm người này chính là thực lực quá yếu, có thể đột phá đến Tiên Thiên cảnh giới đều xem như là hiếm.
Này không phải là bởi vì bọn họ không nỗ lực, mà là bản thân bọn họ thiên phú không tốt, bằng không lúc trước bọn họ cũng sẽ không lưu lạc làm trộm cướp.
Cho nên Tô Tín chuẩn bị lấy những Hóa Thần Cảnh Tô gia cùng Dung Thần Cảnh võ giả làm thầy, chuyên môn phụ trách dạy võ công cho Ám Vệ, giúp bọn họ tăng cao thực lực, đồng thời đem một ít công pháp bí truyền Tô gia lấy ra làm khen thưởng.
Hơn nữa, một vài đệ tử trẻ tuổi ở Tô gia cũng phải theo huấn luyện chung.
So với những cái Hóa Thần Cảnh Tô gia cùng Dung Thần Cảnh võ giả kia, những đệ tử trẻ tuổi Tô gia có thiên phú, cũng có sức dẻo dai tương tự hắn. Tô Tín tin tưởng thành tựu tương lai của bọn hắn nhất định phải cao hơn so với mấy ông già Tô gia kia.
Tô Tín nói ra yêu cầu này, Cơ Ngôn Thành không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp nói: "Không thành vấn đề, chuyện này trẫm chuẩn."
Tô Tín gật gật đầu nói: "Đa tạ bệ hạ tác thành, món đồ thứ hai thần muốn chính là một miếng đất phong, một miếng đất phong thuộc về thần!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cơ Ngôn Thành nhất thời biến đổi.
Yêu cầu này của Tô Tín cũng gần như là được voi đòi tiên rồi.
Phải biết hiện tại mặc dù Đại Chu nhiều công hầu, nhưng kỳ thực bọn họ đều chỉ là công hầu trên danh nghĩa, chỉ có một cái thanh danh, bình thường cũng ở lại Thịnh Kinh thành, căn bản cũng không có đất phong.
Ở Đại Chu duy nhất có đất phong chính là những hoàng tử kia, chỉ có điều những hoàng tử này cũng là hữu danh vô thực. Dù sao những đất phong kia ở trong đó còn có quân đội hành quân Đại tổng quản cùng Tổng bộ đầu Lục Phiến Mônở đó, những hoàng tử này chẳng lẽ còn có thể đem thu nạp cả bọn họ?
Nhưng Tô Tín không giống thế. Thực lực của Tô Tín và thế lực trong tay hắn có đều lớn đến kinh người. Nếu như thật sự cho hắn một mảnh đất phong, thế thì chỗ đó coi như là vương quốc độc lập của Tô Tín rồi.
Cơ Ngôn Thành miễn cưỡng cười cười nói: "Tô ái khanh chờ một chút, chuyện này trọng đại, trẫm còn cần suy nghĩ một phen."
Nói đoạn, Cơ Ngôn Thành thẳng thừng rời đi. Hắn cũng không phải là đi suy nghĩ mà là đi hỏi ý kiến của Cơ Huyền Viễn.
Hiện tại, Cơ Ngôn Thành sợ rồi, từ vị trí Thái Tử ngã xuống cảm giác không dễ chịu. Hắn không muốn quay lại những ngày tối tăm không ánh Mặt trời, cả ngày mơ mơ màng màng. Cho nên mỗi một bước đi của hắn đều phải phải cẩn thận, chỉ lo làm sai một chuyện, Hoàng vị này khó mà giữ được.
Hiện tại Cơ Ngôn Thành thật giống như đổi lại tính cách với Cơ Ngôn Tú trước kia vậy. Một người sau khi đắc ý, dã tâm bành trướng, làm việc tùy tiện, mà một người khác lại biến thành lo được lo mất, cẩn thận chút một.
Bên trong cung điện, sau khi Cơ Ngôn Thành nói yêu cầu của Tô Tín cho Cơ Huyền Viễn nghe. Cơ Huyền Viễn ngược lại không có cảm giác gì. Yêu cầu của Tô Tín rất bình thường.
Nếu như Tô Tín không có dã tâm, tội gì lúc trước nâng Cơ Ngôn Tú thượng vị, mà hiện tại lại lựa chọn nâng đỡ Cơ Ngôn Thành thượng vị?
Mỗi người ở Đại Chu đều có dã tâm, đều có lợi ích thuộc về mình, chỉ cần không đụng chạm với lợi ích của người khác là được.
Cơ Huyền Viễn cũng chỉ là đại biểu cho lợi ích của Hoàng tộc họ Cơ. Chỉ cần Tô Tín không có nguy hại đến Đại Chu cùng lợi ích của bọn họ, thì đồng ý với Tô Tín cũng không sao.
"Tô Tín nói rồi hắn muốn lấy nơi nào làm đất phong không?" Cơ Huyền Viễn hỏi.
"Không có, Tô Tín chỉ nói hắn muốn một miếng đất phong." Cơ Ngôn Thành nói.