Chương 1395 - Thu hoạch
Chỗ khó khăn nhất ở Tây Bắc đạo chính là chỗ Tây Bắc dị tộc và những thế lực võ lâm ở địa phương.
Toàn bộ Tây Bắc đạo địa vực rộng lớn, còn lớn hơn so với Tây Cương. Ở đó còn có mấy dị tộc lớn nhỏ, cùng các thế lực võ lâm khác. Mà tổ tiên những dị tộc Tây Bắc đó cũng gọi là có lai lịch.
Hoàng triều đời trước một đời uy thế thiên hạ. Bất kể phương Bắc là thảo nguyên hay là Tây Vực Tam thập lục quốc cũng được, tất cả chỉ có thể chọn cách thần phục. Nếu như không thần phục thì chỉ có một đường, chính bị bị diệt tộc.
Những dị tộc Tây Bắc này chính là hậu duệ của các tiểu quốc bị tiêu diệt kia.
Khi đó Tây Bắc đạo là nơi lạnh lẽo cằn cỗi, thậm chí ngay cả hoàng cũng lười đến thống trị. Cho nên lúc ban đầu hậu duệ những nước nhỏ này liền đều đi tới nơi Tây Bắc đạo này khai chi tán diệp, kéo dài đến hiện tại.
Những người này không được xem là người Trung Nguyên, cũng không được coi là người Kim Trướng Hãn Quốc, lại càng không phải người của Tây Vực Tam Thập Lục quốc. Tướng mạo của bọn họ tuy rằng có chút tương đồng với người Trung Nguyên và người Kim Trướng Hãn Quốc, nhưng mỗi một cái dị tộc bộ lạc đều có võ đạo truyền thừa cùng truyền thống thuộc về mình, cho nên hoàn toàn xa lạ với Trung Nguyên hoàng triều cùng Kim Trướng Hãn Quốc.
Nhưng những Tây Bắc dị tộc này cũng chẳng có dã tâm gì. Những năm gần đây bọn họ đều gió chiều mạnh thì theo chiều đó. Song, bất kể ai chưởng quản Tây Bắc đạo cũng đừng hòng ép buộc bọn họ làm chuyện gì. Một khi ngươi làm quá đáng, những Tây Bắc dị tộc này sẽ liên hợp lại tạo phản.
Hơn nữa một vài cường giả trong Tây Bắc dị tộc còn liên hợp lại tại Đại Tuyết Sơn đỉnh sâu xa thành lập võ học thánh địa. Tất cả các võ giả xuất thân từ Tây Bắc đều có tư cách vào trong đó tu luyện.
Thêm vào đó, Đại Tuyết Sơn thánh địa còn tiếp nhận cả võ giả Trung Nguyên hay là Kim Trướng Hãn Quốc, chỉ có điều, điều kiện hà khắc hơn rất nhiều, nhất định phải vượt qua thử thách mới được.
Tây Bắc đạo còn có số lượng đông đảo tán tu võ giả. Những tán tu võ giả này phần lớn đều là xuất thân từ dân gian, hoặc là đắc tội ở với mấy người trong các môn phái lớn ở Trung Nguyên, không sống nổ nữa mới đến Tây Bắc đạo kiếm sống.
Những cái này người tuy rằng không phải là mấy tên cường hùng ác bá ở Lương Châu đạo, nhưng cũng đều là hạng người ngang ngược, bọn họ liên thủ tạo thành thế lực cũng không dễ đối phó.
Đối mặt một nhân vật khó chơi như thế toàn bộ Đại Chu cũng không muốn thu phục, cho nên toàn bộ Tây Bắc đạo không hề có thiết lập Lục Phiến Môn, chỉ có một ít mật thám tập sự ở đây thám thính tin tức.
Mà quân đội cũng giống như vậy, chỉ sắp xếp một võ giả Hóa Thần Cảnh lớn tuổi đảm nhiệm chức hành quân Đại tổng quản trấn thủ ở đây. Võ giả thủ hạ cũng không có bao nhiêu, hoàn toàn chỉ là làm màu mà thôi.
Chỉ có điều với Tô Tín mà nói Tây Bắc đạo này là một nơi thích hợp.
Chỗ này tuy rằng cũng không yên ổn, nhưng ít nhất cũng có quy củ, không hỗn loạn giống như là Lương Châu đạo kia, cũng không lạnh lẽo cằn cỗi giống như là Tây Cương đạo.
Quan trọng nhất chính là nơi này lực lượng triều đình rất ít, hầu như không có, điều này có thể cho Tô Tín quyền tự chủ rất lớn.
Cho nên Tô Tín nói thẳng: "Bệ hạ, thần chọn Tây Bắc đạo."
Cơ Ngôn Thành suy nghĩ một chút nói: "Tốt lắm, trẫm này liền xuống chỉ phong ngươi vì Tây Bắc đạo Tiết Độ Sứ, đồng thời gia phong ngươi vì Huyết Thần hầu, đất phong liền tại Tây Bắc đạo."
Trước mắt Đại Chu kỳ thực là không có chức quan Tiết Độ Sứ này, nhưng trước đây từng có.
Lúc Đại Chu vừa mới giành chính quyền, bởi vì bốn mươi chín đạo không yên ổn, nên Đại Chu có phái cường giả làm Tiết Độ Sứ đến chỗ nghiêm trọng tại Đại Chu. Bất kể là quân đội hay là Lục Phiến Môn tất cả đều do một người điều khiển, trấn áp địa phương.
Sau đó Đại Chu dần dần an ổn, chức quan Tiết Độ Sứ này cũng coi như không còn.
Nhưng Tô Tín là Tứ Đại Thần Bộ Lục Phiến Môn, phái hắn đi Tây Bắc đạo phải cho hắn chức quan gì? Hành quân Đại tổng quản? Điều này hiển nhiên không thích hợp, so ra địa vị của Tứ Đại Thần Bộ phải cao hơn gấp mười lần hành quân Đại tổng quản.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, Cơ Ngôn Thành liền cảm thấy đưa chức quan Tiết Độ Sứ này ném cho Tô Tín, biểu thị Tây Bắc đạo hết thảy đều có ngươi đến trông coi.
Về phần Huyết Thần Hầu cũng là một danh tiếng. Vì có thể danh chính ngôn thuận giao Tấy Bắc đạo cho Tô Tín, cho nên Cơ Ngôn Thành lấy ra hai chữ ở trong bí danh của Tô Tín là “Huyết Kiếm Thần Chỉ”, tạo thành danh xưng Huyết Thần hầu cho hắn.
Bây giờ Đại Chu không cho phép phong vương khác họ, bằng không nhìn chức quyền mà nói thì địa vị của Tô Tín cũng gần bằng Tây Bắc vương rồi.
Đương nhiên này cũng phải xem năng lực Tô Tín rốt cuộc là thế nào. Nếu như hắn không đứng vững chân được ở Tây Bắc mà ảo não chạy về Trung Nguyên thì gọi hắn là Tây Bắc vương thật là trò đùa.
"Đa tạ bệ hạ."
Mục đích đã đạt, Tô Tín chắp tay một cái, xoay người đi ra ngoài.
Cơ Ngôn Thành thở phào nhẹ nhõm, đuổi Tô Tín đi, ngai Hoàng đế của hắn coi như là bước đầu ngồi vững à?
Ngây ngẫn một hồi, Cơ Ngôn Thành gọi Đường Hiển tới, viết thành thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ, tuyên bố tất cả những chuyện này.
Thấy nội dung trên thánh chỉ, Đường Hiển không khỏi thở dài một hơi, thầm nói trong bụng, Tô Tín này quả nhiên không phải người tầm thường. Đường Hiển già rồi, mắt nhìn kém Tô Tín không chỉ là một bậc.
Đường Hiển lúc nào cũng dựa vào quyền thế Hoàng đế Đại Chu, chỉ cần Hoàng đế còn, hắn chính là Tổng Quản Đại Nội.
Nhưng trái lại Tô Tín, hắn không muốn dựa vào Hoàng đế mà nhắm vào quân đội và Lục Phiến Môn để phát triển.